Ở chốn thâm sơn cùng cốc Ta Cang, xã Tam Kim, huyện Nguyên Bình (Cao Bằng), người ta vẫn gọi bà Triệu Mùi Chài (70 tuổi) là người đàn bà “không mũi” đầy chua xót bởi một khối u khổng lồ đã che kín toàn bộ khuôn mặt bà. Trong căn nhà nhỏ nép mình vào sườn đồi, người đàn bà ấy vẫn đang sống khắc khổ với căn bệnh xưa nay hiếm. Ngoài vật lộn với nỗi đau về thể xác bà còn phủi tủi phận với bao ánh mắt chỉ trỏ, bàn tán của người đời.
Bà Chài đứng cạnh căn nhà nhỏ của mình
ảnh 1: bà Chài đứng cạnh căn nhà nhỏ của mình
Đang loay hoay loay hoay cầm khúc củi ngoài sân, thấy khách lạ ghé thăm, bà phải đứng nghiêng người để nhìn. “Sợ lắm không? Chắc sợ lắm hả vì chưa nhìn thấy mặt ai như vậy phải không?”, bà hỏi ngay khi vừa nhìn thấy chúng tôi.
Bần thần kể lại cuộc đời mình, nước mắt bà cứ rỉ ra theo lời nói nghẹn ngào: “Đã hơn 25 năm rồi đấy. Ban đầu nó chỉ là một cục mụn nhỏ, rồi nó cứ lớn dần lên đến bây giờ”.
Bà Chài chỉ có thể nhìn thấy người khác bằng một mắt
Khối u cứ hành hạ bà bằng những cơn đau nhức. Mắt trái của bà không chịu nổi đã bị vỡ bung ra, mũi bà cũng bị bịt lại không còn thở được, bà phải thở bằng miệng. Ngay cả việc ăn cơm cũng vô cùng khó khăn đối với bà bởi miệng bà đã bị khối u chiếm đi một nửa.
Chị Phạm (con gái bà Chài) cho biết, những ngày trái gió trở trời, từng con đau nhức từ khối u cứ hành hạ bà. "Thương mẹ lắm, nhưng gia cảnh nghèo khó, không có thuốc thang chữa trị nên chúng tôi chỉ biết ôm lấy mẹ mà khóc, chẳng thể làm gì được”. Và dường như những cơn đau đến đã quá nhiều, khiến bà không còn cảm giác đau nữa.
Căn tuềnh toàng của bà Chài không có vật dụng nào đáng giá
Ngày chưa bị khối u “đeo bám”, hằng ngày bà vẫn lên nương làm rẫy, đốn củi nuôi các con. Nhưng rồi từ khi mắc bệnh, bà không còn làm được gì mà chỉ quanh quẩn ở xó nhà. Không còn khả năng lao động, bà phải sống nhờ các con và chút tiền trợ cấp xã hội.
Bà Chài chia sẻ: “Giờ đây tôi không còn bi quan như trước nữa. Hằng ngày có bọn trẻ quẩn quanh nói chuyện. Chúng không còn sợ tôi như trước kia nữa. Người trong xóm cũng thi thoảng lại qua thăm hỏi tôi”.
Chia tay bà khi cơn mưa phùn càng lúc càng nặng hạt, chúng tôi thấy bà vẫn đứng đó, ngoái nhìn một cách khó nhọc. Điều bà mong mỏi lớn nhất là khối u đang “ngự trị” trên mặt bà đừng che khuất đi mắt còn lại để bà có thể nhìn thấy mọi người trong những năm cuối đời. Niềm mong ước ấy cứ đau đáu trong chúng tôi suốt dọc đường trở lại TP. Cao Bằng.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet