Ngày hôm nay có nắng, làm hanh hao đôi mắt gầy. Em vội vã đi nhanh qua con đường quen, chẳng kịp ngoái lại nhìn những điều được gọi là xưa cũ...
Em viết về anh - người cũ, không phải vì nhớ, vì mong hay vì nghĩ anh sẽ trở về, mà bởi trong dòng người đang chen lấn bước qua nhau kia, em không còn nhìn thấy hình bóng anh nữa, và thế là em biết, em đã quên được anh từ một khoảnh khắc nào đó xa lắm rồi...
Con đường em đi, bằng lăng nở tím cả một khoảng trời, tuổi học trò đã đi vào xa ngái, nhưng lòng như còn muốn vấn vương...
Anh đã đi qua khoảng đời em, đi qua những năm tháng đẹp nhất đời thiếu nữ, không tính toan, không nghi ngờ hay giả dối, buồn vương không theo giọt nước mắt rơi. Tưởng hạnh phúc sẽ là mãi mãi, vậy mà vẫn có ngày mình không còn thuộc về nhau...
Tưởng rằng sẽ không còn yêu ai nhiều như thế nữa, tưởng trái tim đã mãi mãi đóng băng, sắt đá ghim chặt một hình hài khô mộc. Những tháng ngày tinh thần rệu rã bởi nghĩ rằng thực tại dường như quá phũ phàng, sự yếu đuối mỏng manh chỉ khi đêm về mới dám mang ra châm biếm. Sự đả kích tột cùng vào vết thương lòng đến hôm nay mới thôi không còn nhức nhối, để bây giờ em nhận ra rằng, em đã đúng khi chọn bước xa anh hơn một khoảng đường...
Em đã yêu, tình yêu thực tại như một giấc mơ mang màu cổ tích, có chút ngọt nhưng lắng sâu là đượm buồn riêng đôi mắt em. Những dằn vặt không thể tránh khỏi, nhưng tất cả để biết rằng em đã thật sự yêu người ấy hơn anh...
Và phải chăng là duyên số đã an bài. Tình yêu đến em không hề biết trước, như gió như mây thoảng qua nhưng giữ lại trong nhau là hạnh phúc lâu dài. Em biết sẻ chia, em nghe lời và không hay nghi ngờ như ngày xưa bên anh nữa. Bởi em tin, niềm tin này khác với sự tin tưởng mơ hồ mà hồi đó mình dành cho nhau...
Ngày hôm nay không có gió, cánh hoa mỏng manh cũng hiểu rằng cuộc sống dường như đang trôi qua rất êm đềm. Hơi ấm từ bàn tay ai đang tiếp thêm cho em sức mạnh, con đường về đã bớt chông gai...
Ngày hôm nay không anh, em thấy lòng mình nhẹ lắm, trái tim không còn nặng trĩu những sầu vương. Em hiểu thêm về quy luật cuộc đời, hiểu thêm rằng chỉ cần con tim ta thật thà thì ta sẽ nhận lại được những thật thà hơn thế...
Anh hạnh phúc nhé. Mình đã xa nhau từ ngày hôm qua, không luyến lưu nhưng những gì đã xảy ra thì như vẫn còn đây. Sẽ giữ lại để ngày sau gặp lại, ta mỉm cười nhìn về khoảng đời có nhau...
Trần Khánh Hưng
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet