Trước chuyến đi, tôi đã tìm hiểu khá nhiều thông tin từ internet nhưng vẫn không biết chắc có cây cầu nào bắc qua dòng sông Chảy ở xã Pha Long hay vẫn còn là bến đò vắng vẻ. Từng có phượt thủ phát khóc khi đến đây lúc chiều tối mà chẳng thấy bóng người đưa đò.
Tuy nhiên, đó đã là chuyện của quá khứ. Cầu sông Chảy (còn gọi cầu Pha Long) rộng thênh thang bắc qua đoạn sông trong xanh, trôi lững lờ như một dải lụa mềm.
Xã Pha Long được xem là địa đầu của tỉnh lào cai
Nhiều khi chẳng biết đường dây điện được kéo như thế nào ở địa hình đồi núi
Một trong hàng trăm con đường đẹp bên sườn núi
Chạy quanh co thế này cả ngày vẫn không thấy mệt
Bên dưới là dòng sông Chảy
Cầu sông Chảy dù rộng và dài nhưng hoàn toàn nhỏ bé trước thiên nhiên
Chỉ ước được ngồi trên thuyền xuôi dòng sông Chảy
Buổi sáng, tôi đã hỏi một thanh niên về đường đi Si Ma Cai, anh ấy bảo rằng đường xấu lắm. Tôi hỏi có đi xe máy được không, anh bảo có thể. Anh còn nhấn mạnh thêm rằng đường đấy đẹp lắm. Đó là một động lực mạnh mẽ giúp chúng tôi lựa chọn.
Si Ma Cai là huyện được tách nhập nhiều lần với huyện Bắc Hà tỉnh Lào Cai. Mới đây nhất, vào năm 2000, Si Ma Ca chính thức là một huyện gồm 13 xã với mật độ dân số thưa thớt. Để phát triển huyện với hơn 80% người H’Mông, nhà nước đã đầu tư mở rộng làm đường.
Chính vì thế, chúng tôi đã vô cùng vất vả chạy xe, dẫn bộ hoặc tắt máy chờ ở những đoạn đường đang thi công. Tuy nhiên, những thời khắc đó giúp tôi cho thời gian ngừng lại, để nhìn thấy con người Si Ma Cai, để lặng lẽ gặp một nụ hoa đào nở sớm hay để nhìn nắng vàng đang phơi trên vạt rừng ven đường.
Các em học sinh say mê xem xe cẩu bò lên xe tải
Một em bé ngủ bên sân ngô vàng
Thi đua làm đường vào bản cùng với nhà nước làm đường quốc lộ
Dừng 5 phút chờ đường được cán bằng
Váy xòe phơi bên đường
Không chỉ có phụ nữ, người nam vẫn địu con êm giấc
Nắng dịu dàng, trời xanh trong
Hoa đào nở sớm còn vương bụi
Nắng phơi mình trên núi
Đi ngang qua Si Ma Cai, hình ảnh các em nhỏ bên dưới cánh cổng các phân hiệu, các ngôi trường mầm non, trường tiểu học khiến chúng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Điều kiện học hành là vô cùng khó khăn nhưng rất nhiều em được đến lớp. Là khách lữ hành, chúng tôi không có gì hơn ngoài mấy viên kẹo, một lời hỏi thăm hay cái vẫy tay chào tạm biệt trong sự e lệ và ánh mắt tràn niềm vui của các em nhỏ.
Đoạn đường sắp rời Si Ma Cai vô cùng xấu trong khi trời đã về chiều. Một đoàn phượt ngược chiều hỏi thăm chúng tôi xem có thể đi qua Mường Khương không, tôi thật lòng khuyên các bạn hãy về Bắc Hà nghỉ.
Còn cách thị trấn du lịch Bắc Hà 10km, mặt trời dần dần xuống núi, phát ra những tia sáng cuối ngày thật mãnh liệt. Gần nhưng lữ khách nào cùng dừng xe, lặng người bên đường nhìn thời khắc thần tiên ấy.
Có rất nhiều điểm trường cho một trường tiểu học
Hạnh phúc nhất là các em được ở gần trường
Bé gái cứ mắc cỡ với du khách
Những đoạn đường để lại nhiều kỷ niệm khó quên
Mặt trời pha sáng sau rặng núi
Chúng tôi vào Bắc Hà khi phố đã lên đèn, dường như cảnh vật nơi này muốn giữ kín, chờ sáng sớm mai thì thầm kể chuyện chúng tôi nghe.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet