Tôi vốn nghĩ, những ngày mình sống là việc tồn tại trên một võ đài. Tận hưởng là khi ta trả giá, thương lượng điều gì đó của bản thân, và kẻ mình phải chiến đấu bằng tất cả đến cùng chính là cuộc đời mình, mang hình dáng của mình. Bởi nếu không tự sinh ra những cảm xúc, chúng ta chẳng có điều gì phải vượt qua hay giành giật, đổ máu hay đánh đổi.
Đó là chuyện xích mích giữa một kẻ luôn cười cợt với ta, rồi khi quay lưng sẵn sàng rút dao đâm chọc. Đó là kẻ thèm khát sở hữu những điều ta có, ghen tỵ với cả việc ánh mắt của ta thật chẳng giống ai, kẻ có khả năng sáng tạo và đặt điều với tham vọng bôi xấu hay hạ thấp người khác.
Đó là những khi không gì có mùi may mắn ghé thăm, bế tắc phải từ bỏ cả lòng kiêu hãnh để học cách cậy nhờ, là khi thấy không ai có thể ở cạnh mà dựa dẫm, là khi phạm lỗi lầm mà không thể tự thứ tha, khi thất bại bủa vây mà không bước nào tính chuyện cứu vãn, là khi người thân cũng nằm ngoài ranh giới giúp đỡ, là chẳng có hay còn gì để mà hi sinh, khi tất cả lựa chọn chỉ là đường cùng.
Phải rồi, như thế nghĩa là bị đánh te tua vào lòng tự trọng, là những đòn giáng liên tiếp thẳng vào lối suy nghĩ, vào mặt, và hàm, những cú thụi huỳnh huỵch vào bụng, vào tâm tưởng, là đập đầu đo ván trên sức chịu đựng của chính mình.
Nhưng điều tuyệt nhất là việc giữ lại ý thức để cả cơ thể bốc cháy, giải thoát cho điều còn đè nặng, tìm thấy tự do cho những bài học từng cố chấp không muốn biết, tự trấn an rồi dồn cả trí và lực để cắn môi đứng thẳng dậy, vươn ngực, rút hết bình sinh để đáp trả, bằng tất cả sự anh dũng bản thân có...
Như những bộ phim của hollywood, à mà không, tôi không phải một gã gangster, tôi là phụ nữ , và quan trọng bởi tôi là tôi, nên nếu có nhảy xuống vực thẳm vì không có đường lùi đi nữa tôi cũng vẫn sẽ còn cơ hội sống sót. Giữ lại một khẩu súng để sẵn sàng tự kết liễu mình nếu thua cuộc.
Vui hơn cả, là khi knock out được phiên bản chính mình đang cố mua chuộc, cám dỗ, đang cố gắng hạ gục tôi ấy, là dù có khóc vì đau, vì những vết bầm tím, thì cũng thêm một liều kháng thể, nắm rõ điểm mạnh yếu mà tiến lên ra đòn cho những trận chiến sau.
...
Rồi đợi cho ráo mồ hôi, ném đi thứ đồ hầm hố, đi tắm, tặng mình cảm giác gột rửa mọi sự vấy bẩn, mặc một chiếc váy đẹp, một đôi cao gót cong cớn, và đến ngủ vùi trong lòng tay người đàn ông của mình, lại ngoan hiền, bé nhỏ...
P/S: Tôi nghĩ, có một khẩu súng, một gã đàn ông, vậy là đủ để tôi thỏa mãn, khiêu chiến với cuộc đời này. *ha ha*
Hà Mây -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet