Trong cái giá lạnh mùa đông năm ấy, vô tình em gặp anh. Từ ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau không cái nhíu mày của anh, chính nó đã thu hút em. Biết không anh, cô bé lớp 11 ngày ấy còn nhiều ưu tư và ngây thơ lắm, ấy thế mà nó đã bị chinh phục bởi anh. Rồi ngày qua đi, nhờ cái tính ngây ngô, thích làm quen, nó đã tự tìm hiểu anh, chủ động liên lạc cho anh.Cha ông ta thường bảo"trâu đi tìm cọc chứ ai lại cọc đi tìm trâu", thế mà nó đã tự tìm anh đấy.Đầu tiên là những tin nhắn vô tình, rồi đến những cuộc nói chuyện chẳng rõ chủ đề và nó đã vun vén cho tình cảm đôi ta. Từng ngày, từng giờ qua đi, cứ như thế tình cảm ta lớn dần, chẳng biết ta đã yêu nhau từ bao giờ. Lớp 11 với những cảm xúc đầu đời, tình yêu đó đã mang lại cho ta thật nhiều những kí ức, để giờ đây khi đã bước vào cuộc sống mới, cuộc sống của cô bé sinh viên nó còn nhớ mãi.
Nhớ không anh, buổi chiều hôm ấy, một chiều mưa tầm tã cùng nhau đạp xe cót két tới trường. Em thẫn thờ đứng trước cửa lớp với tà áo ướt mưa, gió khẽ ùa về mang theo cảm giác se se lạnh. Đang loay hoay, bối rối...từ phía sau anh nhẹ nhàng bước tới khoác áo mình lên người em. Mặt em bừng đỏ, tim em khẽ đập nhanh, cảm giác ấm áp bỗng ùa về...thầm gọi anh là Hoàng tử lòng em. Hạnh phúc lắm, chỉ muốn ôm choàng lấy anh thật nhanh....nhanh...
Nhớ không anh, những lần ta hẹn hò, ta ở cạnh nhau là trời cứ mưa tầm tã. Mưa như người bạn đồng hành trong tình yêu đôi ta... Hạnh phúc đến rồi đi trong ta âm thầm, lặng lẽ. Hạnh phúc chưa kịp vun vén thì cảm xúc đã vỡ òa, sự quan tâm chưa đủ trọn vẹn thì đã phải dừng. Nó cứ ngỡ rằng mình đã tìm thấy hạnh phúc và niềm vui riêng... nhưng nó đã sai rồi. Anh, người mang đến hơi ấm, nụ cười, người đã cho nó biết thế nào là cảm giác về tình yêu mơ mộng của tuổi học trò. Giờ đây, chính anh để lại trong nó những khoảng trống lòng. Anh không còn quan tâm, yêu thương và dẫn nó đi chơi nữa, anh đã thay đổi, đơn giản vì sự xuất hiện của người thứ ba. Biết không anh, đó là khoảng thời gian mà nó hụt hẫng, khổ đau thế nào, tưởng chừng như không thể vượt qua.
Biết không anh, lòng nó như thắt lại khi thấy anh tay trong tay, hạnh phúc bên người con gái khác mà không phải là nó. Nó hận, ghét anh, ghét cái con người giả tạo, ghét cái tình yêu bắt cá hai tay của anh. Yêu người ta rồi mà vẫn quan tâm em, không quên nhắn tin nhắc em đi ngủ sớm và phone em thức em dậy mỗi sớm mai. Yêu người ta rồi mà vẫn nhớ em, gọi em hai tiếng "người yêu" thế à. Mình chia tay rồi, sao phải sến thế anh. Thế nhưng, anh à, đằng sau chuyện tình đó có muôn vàn những câu hỏi đặt ra trong đầu nó rằng: tại sao anh đến bên nó rồi lại bỏ rơi nó một mình, tại sao anh hết yêu thương nó, tại sao anh thay đổi nhanh như thế... tại sao...?
Biết không anh, hận anh, ghét anh nhưng nó vẫn không thể làm chủ được lòng mình vì nó rất nhớ anh, muốn nói chuyện cùng anh, đơn giản vì nó không thể quên anh. Biết không anh, càng hận anh, càng ghét anh thì nó lại càng yêu anh nhiều hơn thế, càng xa anh lại càng nhớ anh hơn. Tình yêu với nó đơn giản lắm. Biết không anh, nó tự ti vì bản thân mình không được bắt mắt như những người con gái khác, nhưng nó tự tin lắm về tình yêu chân thành mà nó dành cho anh.
Ngày ấy và bây giờ đã gần bốn năm, ta gặp lại nhau trong ngày xuân ấm áp, trời lại mưa, những cơn mưa xuân thay thế cho mưa phùn, ta ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc. Tình yêu đôi ta cứ đến và đi âm thầm, lặng lẽ, cứ hợp rồi tan, hết hạnh phúc lại đến khổ đau, nhưng có lẽ vì thế mà ta trưởng thành hơn, biết trân trọng và bao dung cho nhau nhiều hơn phải không anh. Giờ đây tình yêu của ta xa, xa lắm, xa về khoảng cách địa lý, xa về tinh thần nhưng anh à, em tin rằng chỉ cần có niềm tin, có sự cảm thông, chia sẻ thì tình yêu của ta sẽ được đáp trả. Bốn năm là khoảng thời gian không phải là dài, nhưng cũng không quá ngắn nhưng có lẽ nó cũng đã đủ để minh chứng cho tình yêu đầy sóng gió của mình. Anh à, giờ đây nó đã 20 tuổi, nó đã đủ lớn để biết suy nghĩ chín chắn hơn, nó đã tự nhận thức được rằng "biết yêu thương thì tình yêu sẽ đến, biết chờ đợi thì tình yêu sẽ quay về", vì nó tin rằng một tình yêu chân thành sẽ theo người đi mãi xa. Và cuối cùng những giọt nước mắt của nó đã trở thành món quà vô giá cho những thứ mà người ta định nghĩa là thử thách.....tình yêu đã trở lại, ta lại cùng nhau đạp xe trên con đường mòn đầy hạnh phúc ấy...
Thảo Kem -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet