Ta gặp nhau trong ngày gió se lạnh. Tình cảm chưa đủ nhiều và sâu sắc để tạo nên tình yêu to lớn và bất diệt nhưng ta biết hi sinh và trân trọng nhau mọi lúc. Dần qua năm tháng, anh trao em thứ tình cảm đầy trong trẻo và sâu lắng. Anh dạy em cách hi vọng, hi vọng vao cuộc sống đầy hạnh phúc do chính chúng ta dựng lên. Cứ tưởng rằng đó là kết thúc viên mãn cho một cuộc tình trên thế gian, em đâu ngờ rằng lòng người dễ thay đổi đến thế.
Chúng ta dành cho nhau cả tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết và mơ mộng. Cứ thế ta đan dần chiếc khăn tình cảm đầy đầm ấm và yêu thương. Ta trao cho nhau bao mộng ước tuổi trẻ, hành động tất cả chỉ vì muốn giữ lấy nhau. Em gọi thứ tình cảm mà anh dành cho em vào những tháng năm đó là loại quả mau chín và đầy độc đớn đau. Anh cho em nếm thử vị ngọt của nó, hướng em đến những giấc mơ xa tít mà chính em cứ đắm chìm, không muốn tỉnh. Quả làm em say trong cơ mê tình ái, lúc ngoảnh đầu lại thì mới biết nó kéo dài quá lâu. Và đối với em, đó là quá muộn cũng như em đã trút hết sức lực cho một cuộc tình không kết quả. Em cứ tin vào định mệnh, tìn vào số phận đã sắp đặt cho ta đến bên nhau. Em ngốc nghếch nghĩ rằng lời chia tay anh nói ra chỉ là một phép thử cho một tình yêu mê đắm.
Em đâu ngờ rằng tình cảm mỗi ngày anh dành cho em nhạt dần và đang tắt hẳn. Dần dần những cuộc tranh luận, những lúc chúng ta âu yếm nhau thật ít. Anh vẫn đi bên em, vẫn quan tâm em như từ trước đến nay anh vẫn làm nhưng mọi thứ dành cho em như là một phần anh đang gánh vác trách nhiệm. Anh mệt mỏi, anh chán nản, anh muốn tìm một hương vị tươi mới hơn một cuộc sống anh cho rằng tẻ nhạt và vô vị. Anh đâu biết rằng em vẫn hàng ngày tô điểm cho bức tranh mà xưa chúng ta vẫn mường tượng đến. Nhưng đáng buồn, anh cứ cố tình không nhìn thấy những cố gắng nỗ lực của em. người ta sợ nhất là cảm giác cô đơn khi không có điểm tựa, nhưng với em, điều gần như đếm nào cũng trở thanh nỗi ám ảnh chính là cạnh anh em lại thấy cô đơn đến thế. Và ta chia tay, không lí do, nhẹ nhàng như lúc anh đến.
Sau cơn đau, em yếu ớt nhận ra cuộc sống này thật tàn nhẫn. Anh không thích quá quen thuộc với mọi thứ, anh muốn có tất cả những gì anh muốn kể cả vệc đánh đổi tình cảm chúng ta, anh bỏ em lại giữa những thứ lộn xộn và chỉ mang đi những điều thật sự cần thiết đối với cuộc đời anh. Chỉ đến khi anh quá mệt mỏi với thế giới ngoài kia, anh mới nghĩ đến em như một dấu phẩy cho một câu văn quá dài cần lấy hơi. Em cứ mải miết theo đuổi những vọng ước em tạo nên, em băn khoăn giữa những lựa chọn.
Cứ thế em mang bao tồn thương, mất mát và cả sự trưởng thành đối diện với xã hội khó khăn đầy phức tạp. Mong ở nơi nào đó, sẽ có người yêu em, bù đắp cho em những thứ em đã mất...
Đỗ Linh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet