Một đêm không vùi mình trong nỗi nhớ chập chừng. Khi ấy, anh và tôi đều đã có sự lựa chọn của mình. Ru xong những đoạn cao trào tình ái thì một trong hai, hoặc cả hai sẽ lại ra đi. Trên con đường chúng tôi vẫn đi đã nhẵn sạch bao cố chấp tuổi trẻ. Tôi khép hình bóng anh lại trên một giọt sương mai phản chiếu nỗi buồn nơi đáy mắt mình. Vẩn vơ xót xa. Cay đắng ngọt bùi như vấy thêm chút khói bay nồng nồng. Gió hát những gì làm không gian này buồn tênh và hờ hững. Như những ngày anh ghé, rong chơi và lại đi. Như những phút xuân thì lỡ chỡ, tay đan tay làm thừa ra một khoảng trống. Tôi biết khoảng trống ấy đại diện cho ngày hôm nay, một ngày hứa hẹn cả đời này chúng ta sẽ không còn có cơ hội gặp lại.
Chiều lên phố, phố huyên náo đến mỏi mệt. Hoang hoải nghe những xót xa làm vùi lấp môi cười rồi lặng thinh ôm chiếc bóng về xó cũ - một góc tù được rào chắn bởi cô đơn. Khoảng trống cho nhau lại huyên thuyên nói những điều vô nghĩa. Lang thang trong tâm tưởng, tôi trầy trật đến xát vữa, nhưng lại không khỏi vô tình va vấp những niềm thương.
Tôi tiếp quản nỗi buồn từ sau chuyện tình với anh. Cảm giác tổn thương hình như lúc nào cũng dễ dàng gãy nát thành những mẩu ký ức trăng trắng giống như thuốc phiện, bị cô đơn làm tan chảy và mau chóng thẩm thấu qua những quỹ đạo của trái tim. Có đôi lúc nằm giữa những ngổn ngang đời mình, tôi tin không có thứ độc dược nào tàn ác hơn chính nó, thứ chất độc làm tình yêu trong tôi tê ngất và giãy nảy, run rẩy và bị tàn phá đến kiệt cùng. Tôi còn nhớ mình đã ngủ dậy vào lúc hoàng hôn, đó cũng là lúc tôi nhìn thấy bóng dáng anh đứng giữa màu đỏ rực như thể sắp thiêu đốt cả trời đất. Tấm lưng phẳng phiu bỏ đi khi hơi thở của tôi kềnh càng vác mình đi qua biển lửa của sự sống. Tôi cúi rạp người. Hai gối chân tì xuống nền xi măng nhám sạm, có cảm giác như chỉ cần lết đi một chút là mọi mạch máu trên phần gối ấy sẽ nát bét hết. Bằng tất cả sự nhu nhược và ngu muội như thế, tôi đã để anh đi.
Anh đã bao giờ thanh thản chấp nhận mà nghe những xót xa trong lòng em hay chưa? Lắng nghe trái tim anh chắc đã không còn thôi thúc dồn dập vì em nữa. Bất lực cuốn lấp vào những ngõ ngách trong tâm hồn em một cách khô hốc và đau điếng. Cảm giác khoảng cách giữa những người yêu nhau trở nên lưng chừng, khi ấy em lại nghĩ, sự bội bạc có lẽ sẽ là phương án cuối để xoa dịu tất cả. Và thế là, chúng ta, bây giờ và mãi mãi, mỗi người bó gối một góc trời. Dù yêu nhau sâu đậm đến mức có thể chết vì đối phương, nhưng một nỗi khổ tâm nhỏ bé và tầm thường ngần ấy lại chẳng thể vượt qua được.
Đêm nay, đèn bên kia phố sẽ lại hắt qua lồng cửa bên này, em mong những đêm vô tình nhầm lẫn anh với cô đơn sẽ trôi tuột như bao vì tinh tú đã từng lộng lẫy làm nhân chứng cho mối nhân duyên bẽ bàng của chúng ta.
Mộc Yên Linh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet