Dành hết tâm trí vào một người, nước mắt cũng vì người đó mà rơi. Trái tim rõ ràng là của mình nhưng lại đập loạn xạ vì người khác. Đôi lúc muốn rời bỏ cuộc đời mà đi, cứ thế không một lời từ biệt với suy nghĩ ấu trĩ rằng sẽ có một người lật tung thế giới để tìm mình hay ít nhất vì mình mà khóc. Nhưng thật ra chỉ mình tôi ngốc, cứ chìm đắm trong thứ ảo mộng không có thực.
Có một ngày...
Tôi tự thấy tuổi trẻ của mình thật hoài phí....
Dành hết tâm trí vào một người, nước mắt cũng vì người đó mà rơi. Trái tim rõ ràng là của mình nhưng lại đập loạn xạ vì người khác. Đôi lúc muốn rời bỏ cuộc đời mà đi, cứ thế không một lời từ biệt với suy nghĩ ấu trĩ rằng sẽ có một người lật tung thế giới để tìm mình hay ít nhất vì mình mà khóc. Nhưng thật ra chỉ mình tôi ngốc, cứ chìm đắm trong thứ ảo mộng không có thực. Cứ yêu điên dại, yêu mà đến cuối cùng mình là người khóc nhiều nhất,....
Tuổi trẻ là ngông cuồng, tự mãn. Thật xấu xa. Đơn độc và cô độc, cố chấp yêu thương một người không hề yêu mình.....
Có những lúc tẻ nhạt đến đáng sợ, mỗi sáng bắt đầu với ý nghĩ "mình còn thở" và giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt. Vẫn vạt nắng rọi xuống bên mình mỗi sáng, rực rỡ, nhạt nhòa....
Là ý muốn nắm tay người đó chạy qua hàng ngàn giọt nắng giữa một chiều mùa hạ hanh hao, muốn bỏ lại sau lưng hàng vạn nỗi ưu phiền đau đáu không dứt....
Tuổi trẻ của tôi là những tháng ngày nhợp nhoạp trong vũng bùn kí ức. Bấu víu vào những nghi hoặc, để tồn tại. Là vay từ cuộc đời những đau đớn hối tiếc và trả lại nó bằng nước mắt... Tim đặc quánh nỗi cô đơn mà vẫn cố chấp dành một khoảng lặng cho riêng mình. Thèm khát cảm giác được yêu thương đến vô cùng.
Có những lúc tự hỏi có phải mình quá ươn hèn không? Khi cứ mãi chạy trốn cuộc đời? Trong khi ngoài kia,nhưng con người đó đang sống một cách đúng nghĩa, thì ta làm được gì ngoài việc tự dày vò bản thân?
Là có những ngày chỉ muốn ngủ nhưng giấc dài, thật dài để quên người, quên chuyện đời....!
Có lúc lại loay hoay với những nỗi niềm riêng mình, đào bới, tìm kiếm một lí do chính đáng nhất để tiếp tục sống.... có khi là để từ bỏ tuổi xuân....
Những tuổi trẻ của tôi là quá trình trưởng thành khốc nghiệt và mệt mỏi. Âu chỉ là gom nhặt đủ nỗi buồn của nhân loại rồi giấu chặt riêng mình... để một ngày có đủ lí do để hận, để ghét cuộc đời này... Những ngày tháng đó gói gọn trong hai chữ '' chông chênh''....
"Tuổi xuân chỉ là đi vay, nhưng khoan hay trả khi chưa được gọi tên''
Dung Phan -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet