Trên đoạn đường hầm Kim Liên (Xã Đàn, Hà Nội) trở về nhà, tôi bất ngờ trở thành người có liên quan trong một vụ tai nạn. Một cô gái đi xe tay ga không làm chủ được tay lái rồi tự ngã. Chú xe ôm phía sau hoảng quá cũng ngã theo, xe của tôi đi ngay sau chú khoảng hai đến ba mét không kịp tránh nên cũng ngã sóng xoài trên đường.
Sau cú va chạm, xe của tôi đè lên chú Vinh (tên chú xe ôm), chú có vẻ bị thương nặng. Tôi may mắn không sao nên đứng dậy lôi xe ra và đưa chú vào lề đường. Người phụ nữ kia không bị gì, ngay lập tức phóng xe đi luôn. Nói thật, trong đầu tôi lúc đấy cũng có ý định rời đi, giờ nghĩ lại thấy may là mình đã quyết định ở lại.
Chú Vinh điện cho người nhà tới, sau đó tôi gửi xe rồi cùng người thân của chú đưa chú vào viện. Lúc đó tôi run lắm, không biết làm thế nào cả. Sau vài tiếng nhập viện, bác sĩ chẩn đoán chú bị chấn động não. Nghe xong, nước mắt tôi cứ rơi vì vừa sợ, vừa thương. Người nhà chú Vinh thấy tôi có vẻ hiền lành nên cũng chẳng nói gì nặng lời, chỉ hỏi chuyện xã giao.
Bác sĩ nói chú cần cần phải ở thêm vài ngày để điều trị vì sợ bị chảy máu não. Vì bệnh viện Bạch Mai quá đông bệnh nhân nên gia đình chú ấy xin chuyển về gần nhà.
Tôi năm nay 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp một trường âm nhạc ở Hà Nội. Năm thứ hai, tình cờ tôi gặp được cô gái cùng xóm trọ và giờ đang là người yêu của tôi. Tôi thấy may mắn vì có em bên cạnh, nói ngắn gọn thì em rất hiểu tôi, còn tôi thì chỉ hiểu em một nửa, có khi còn không được như vậy.
Tình yêu của chúng tôi cũng như bao cặp đôi khác, cũng đi chơi, ăn uống, đi lễ cuối tuần. Tôi vốn là người khô khan nên những ngày lễ như 14/2, sinh nhật… cũng không mấy khi mang lại niềm vui cho cô ấy. Để bù đắp sự thiếu sót của mình, 20/10 năm nay, tôi định khiến người yêu bất ngờ, thế nhưng sự cố đã xảy ra.
Ngày đầu tiên vào thăm chú, chính là 20/10, tôi dẫn người yêu đi cùng, vừa đi tôi vừa nghĩ đây là quà 20/10 của mình dành cho em sao? Tôi thương và thấy ân hận vì lại phải để em phải lo nghĩ, buồn phiền. Em về đi làm mà rưng rưng nước mắt, còn tôi ở lại nói chuyện với vợ của chú Vinh (chị cũng khá trẻ nên tôi gọi là chị). Vậy là ngày 20/10 của tôi trôi qua như thế.
Kinh tế gia đình chị bình thường, chú lái xe ôm, chị bán nước bên đường, chỉ đủ ăn đủ tiêu, được cái hai cháu nhà chị vừa ngoan, vừa học giỏi. Hai chị em tâm sự khá nhiều, tôi thấy hai ngày nay chị chạy đi chạy lại, trông nom con cái, đưa đi đón về, đêm đến lại phải vào viện trông chú. Tôi thấy buồn, thương chị, sống mũi lại cay cay.
Chị ấy cũng là người tốt, không trách cứ gì tôi, chỉ mong hai chị em thay phiên nhau trông chú để chú nhanh khỏe, còn tiền viện phí thì tính sau. Tôi bảo chị để tôi ở lại đêm chăm sóc chú nhưng chị nói không cần, vì chị quen việc hơn. Còn mấy ngày nữa là được về nhà, hy vọng bệnh của chú không có gì nguy hiểm, nếu không tôi sẽ phải ân hận suốt đời.
"Nhanh một phút, chậm cả đời”, đó là lời khuyên nho nhỏ của tôi dành cho mọi người khi tham gia giao thông . Hãy bình tĩnh, đi tốc độ vừa phải, tránh để xảy ra tai nạn để không gây ảnh hưởng cho gia đình, xã hội. Nhân đây, xin được gửi tới người yêu dấu của anh những lời chúc tốt đẹp nhất. Mãi yêu em.
Theo Vnexpress
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet