Có một thứ tình cảm dai dẳng, triền miên nhưng xét cho cùng thậm chí người ta còn không biết là nó có tồn tại hay không có lớn hay không có đong đếm được không. Vì nó cứ tồn tại một cách âm thầm, âm thầm, và âm thầm... Nhưng cũng chính cái thứ tình cảm tưởng chừng như vô hình đó mà con người ta cứ hay buồn vu vơ, rồi cũng tự vui bất chợt, đúng là chẳng thể hiểu nổi. Sự vô hình đó làm cho nó đôi khi bị lãng quên bởi một thứ tình cảm khác đột nhiên đến, rồi người ta bắt đầu theo đuổi cái mới cái mà họ cảm nhận rõ được nó.
Nhưng như đã nói cái thứ tình cảm dai dẳng kia vẫn cứ bám rít lấy bạn, và sau "đôi lúc bị lãng quên" đó người ta cứ lại nghĩ về nó theo một cách thường nhật nhất. Nó vốn dĩ đã tồn tại rất lâu và bây giờ vẫn cứ tiếp tồn tại song song với thứ tình cảm mới kia, thậm chí đến lúc tình cảm kia không còn nữa nó vẫn cứ tiếp tục tồn tại, và cứ hoài tồn tại... Đúng là dai dẳng thật! Có thể tình cảm đó có, nhiều nhưng vẫn là thiếu. Thiếu cái thời vận, thiếu cái cớ, thiếu sự đánh đổi,... và cốt yếu là thiếu một sự giải bày. Và vì thế nó vẫn cứ giữ nguyên cái bản chất của nó, âm thầm, âm thầm, và âm thầm...
Hình như đó cũng là cái tình cảm của anh dành cho em. Nó được gọi là gì em nhỉ? Thời gian đó mỗi ngày bên em cũng là mỗi ngày mà anh cảm nhận được trọn vẹn từng niềm vui nhỏ nhặt nhất, sự cô đơn trong lòng cũng dần biến mất khi anh cảm thấy có một người thấu hiểu mình thật sự. Những gì gắn bó nhiều dần dần sẽ trở thành thói quen, mà đã là thói quen thì sẽ khó mà bỏ được, việc có em bên cạnh cũng vậy với anh nó bắt đầu như một thói quen khó bỏ. Nhưng đó cũng chỉ là thói quen của riêng anh và anh không thể giữ em cho riêng mình được...
Cái gì đến rồi cũng đến, ngày em đến bên một người khác - người được gọi là người em yêu. Anh ghen, rồi buồn một mình nhưng rốt cuộc thì cũng như con rùa rút đầu đành nhìn em trong tay người khác. Trôi qua thời gian không có em anh bắt đầu đến với một tình yêu cho riêng anh. Đó là một tình yêu chân thành mà anh dành cho người đó nhưng mà sao rõ là em vẫn luôn là một nổi quan tâm mà anh không thể nào buông bỏ. Thậm chí anh có thể bỏ chấp nhận bỏ hết tất cả mọi thứ trên đời, kể cả quay lưng với người anh đang yêu chỉ để chạy đến bên em những lúc em cần...
Thế mà sao có một việc giải bày cho em về tình cảm của mình lại khó khăn với anh như thế. Với em, anh không bao giờ dám đánh đổi, vì anh biết thứ mà anh không nở để mất nhất là em. Cứ như thế này ít nhất thì anh vẫn không mất em mãi mãi, vẫn có thể nghe thấy em gọi tên anh, vẫn sẵn sàng được bên em mọi lúc em cần... Và là vẫn cứ yêu em như cách mà anh đã chọn...
Ken Corn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet