Em, là em của anh lúc xưa. Người có thể khiến anh buồn bực, cáu bẳng đến khác người. Tuy đôi lúc cũng tặng anh bao ngọt ngào khó quên. Em có thể vô tư choàng vai bá cổ anh mà hô bè gọi bạn. Có thể thong dong tự tại cùng sánh vai nhau đi trên con đường vàng rực nắng chiều, còn có thể cùng cạn chén mà kể nhau nghe những câu chuyện tâm sầu. Cuối cùng chính anh là người phá hỏng nó. Bởi vì đơn giản anh không muốn em ở bên cạnh bất kì ai khác ngoài anh nên anh quyết định tỏ tình. Em bảo chúng ta mãi là bạn. Ừ thì anh đau nhưng cũng vẫn cố chịu đựng đấy thôi. Rằng biết trong lòng em thật sự không có hình bóng anh thì anh mơ hồ mãi biết đến khi nào. Nhưng anh không ít lần nhận ra, em đang trốn tránh anh, vì sao? Em sợ mất đi, em sợ hụt hẫng hay em sợ một ngày chúng ta hết yêu nhau. Tại sao em không một lần can đảm nắm lấy tay anh, nó đang chìa ra trước mặt em này. Em cứ sợ. Anh cứ chờ. Mãi đến bao giờ hả em?
Anh rốt cuộc đã cố mình buông bỏ, tập sống với một người khác để quên em, phải, anh là thằng khốn và anh có lỗi với người ta. Anh dùng nửa trái tim lành lạnh trao đi cho em, em vứt trả về anh nửa trái tim mục nát tiêu điều. Để bây giờ anh phải mượn đôi tay cô ấy nhặt lại cho anh những mảnh vỡ tình chung kia. Tình yêu của anh hiện tại đơn giản là tạm bợ, nhưng anh tin rằng một ngày nào đó nó sẽ kiên định, bền chắc hơn. Và dĩ nhiên qua bao nhiêu sóng gió như thế chúng ta đâu hẳn còn là bạn, bởi vì anh là đàn ông, anh cũng có tự tôn, không thể mãi làm kẻ bám theo vô định như trước. Ai bảo không yêu thì có thể làm bạn, có thể suốt ngày để người ấy kể lể về những khó khăn trong cuộc tình của họ? Trái tim vỡ rồi còn muốn xé ra từng mảnh sau khi đã chắp vá xong sao. Anh không cao thượng thế đâu em.
Cuộc đời anh vẫn tiếp tục những ngày như thế cho đến khi anh thấy trong đôi mắt em nhìn anh là cả một vùng trời vằng vặc. Em có biết thế nào gọi là không thể quay lại không, đó chính là anh và cũng chính là em. Cuộc tình anh đang êm thắm, anh không có lí do gì để bỏ rơi cô ấy. Chắc em cũng không nhận ra bản thân mình đã yêu anh. Anh suýt nữa không kiềm chế được mình nhưng anh bỗng suy nghĩ lại, có ai muốn một cục đá mà mình lại bị vấp đến hai lần. Khi niềm tin và yêu thương cùng sự thấu hiểu là không đủ thì tình mình chả đi về đâu em ơi. Vẫn biết ừ thì tình anh quá tính toán nhưng con người thời nay ai không ích kỉ, đơn giản ích kỉ vì muốn cho mình một nơi bình yên thôi. Anh không biết rõ nhất em có thật yêu anh hay chỉ đau vì bị mất đi.
Anh mong một ngày nào đó em sẽ tìm ra người yêu em hơn anh hay đơn giản là sống lãng mạn hơn anh đôi chút. Có thể người đó thật sự mang hạnh phúc cho em. Có duyên nhất định sẽ có phận. Dù trong men rượu cuồng say đó người anh nghĩ về luôn là em. Dù bao đêm người anh trông chờ chỉ có em. Bóng dáng hiền diệu ấy thấm đẫm trong anh bao lâu nay sao có thể dễ phai tàn. Mơ ước bao lâu nay như tan nhanh đi vào sương khói rồi em. Ngày sao người đi bên cạnh em không còn là anh và vị trí bên cạnh anh cũng không còn chờ em nữa. Hãy nhớ về một ngày trời nắng thật đẹp, thật trong lành sau mưa, ở sân trường nhỏ bé có hai bóng hình đứng dưới tàn cây phượng già, cậu bé nói với cô bé rằng: " Làm bạn gái anh nhé" nhưng cô cười rồi ngoảnh mặt ra đi.
Bước một bước xa cách nghìn thu
Quay đầu lại thu rơi trên mắt
Giờ tình ta nghìn trùng xa cách
Nhớ hay không cậu bạn em đã quên...
Vô Ưu -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet