Em chỉ ước rằng, giờ em được ôm anh từ phía sau, một cái ôm cuối cùng, rồi thủ thỉ với anh những điều tận đáy lòng của em và chúc anh mãi hạnh phúc. Nhưng chắc là sẽ không bao giờ có đâu anh nhỉ, em hiểu tính anh mà.
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này hả anh, có đáng phải như thế không? Em đã hi vọng rất nhiều rằng đến 1 lúc nào đó, anh sẽ quay lại và chúng ta lại như xưa. Nói thật đến thời điểm này em vẫn không tin điều đó là sự thật. Em có đáng phải chịu sự ghẻ lạnh của anh như vậy không, em đã làm gì sai. Anh từng nói yêu em mà, sao anh quên nhanh vậy, chẳng lẽ trước giờ những lời đó là giả tạo.
Từ cái hôm đó, em đã rất nhớ anh, muốn được nói chuyện, nhưng em bất lực, bởi em biết, anh đã chặn hết mọi thứ liên quan đến em. Em đã nhắn đến số anh nhưng chỉ là nhắn trong vô vọng. Đơn giản chỉ là em muốn thỏa nỗi nhớ anh - bởi em biết trò chuyện với anh mỗi đêm đã trở thành một thói quen khó bỏ của em rồi.
Anh à, anh có biết những lời nói đó nó đang đang bóp nghẹt trái tim em không. Ngày, Em càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì đêm đến, em lại cảm thấy mình yếu đuối từng đó. Em đăng mấy cái đó chỉ là muốn để anh chú ý tới em mà, mà anh cũng vẫn còn quan tâm em thì anh mới vào facebook của em đúng ko. Còn cái ghép đôi, đấy là hội song ngư của em, là em rảnh rỗi ham vui nên mới vậy thôi. Nhưng chính những thứ đó anh lại hiểu lầm em. Anh biết mà, facebook chỉ là thể giới ảo, và những gì ở trên đó, cũng ảo như chính bản chất của nó thôi.
Anh có biết, ngày nào em cũng vào fb của anh đến cả mấy chục lần không. Cái ngày anh chặn fb của em, không vào đc fb của anh, em đã lập thêm 1 nick mới nựa không, đơn giản em chỉ muốn xem anh đang làm gì, là anh đang buồn hay đang vui không. Em lặng lẽ vào và out cũng không hay biết. Em xem đi xem lại, mặc dù cũng chẳng có gì mới... Nhưng em vẫn xem, và xem như nó là 1 phần của cuộc sống của mình vậy,
Vậy anh có hiểu không, anh có hiểu lòng em không. Là em nhớ anh, là em còn yêu anh nhiều lắm - anh có biết.
Vậy mà giờ là như thế này đây. Anh xúc phạm em trước mặt người khác-như thế anh có cam tâm không. Em không hoàn hảo, không thông minh, xinh đẹp, và thật sự, em công nhận mình còn có phần ngu ngốc , ngây thơ. Nhưng nhất thiết có phải nói em như vậy không. Em là con gái mà, cũng dễ tổn thương, cũng mau nước mắt, cũng cần đc ai đó quan tâm... Vậy mà anh nỡ...
Anh ạ, khi yêu, cần phải cảm thông cho nhau nhiều hơn. Còn cứ cái kiểu này chắc không ai chịu nổi cái tính cách của anh đâu. Anh bớt nóng tính đi một tí, bớt bướng đi một tí, bớt suy nghị đi một tí thì chắc chắn anh sẽ trở thành một người đàn ông, một người chồng lí tưởng. Đấy là suy nghĩ thật lòng của em, còn nếu không thì anh làm gì cũng được nhưng đừng nhẫn tâm quá với người mà anh đã từng yêu.
Em chi ước rằng, giờ em đc ôm anh từ phía sau. một cái ôm cuối cùng, rồi thủ thỉ với anh những điều tận đáy lòng của em và chúc anh hạnh phúc. Nhưng chắc là sẽ không bao giờ có đâu anh nhỉ, em hiểu tính anh mà. Nhưng dòng nhật ký này chắc anh cũng sẽ không bao giờ đọc được... Mà thôi, kệ nó đi anh, đã chẳng là gì của nhau nữa nên chắc không quan trọng nữa đâu..
Lần cuối, em thật sự chúc phúc cho anh, hi vọng anh sẽ tìm được người yêu thương anh tốt hơn em, biết quan tâm, sẻ chia với anh nhiều hơn em...
Lam An -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet