Anh giống như một tách trà nóng em ôm trong tay, cứ giữ mãi em sẽ bị bỏng, nhưng buông tay lại đổ vỡ hết. Giữ không được, buông không xong. Em phải làm thế nào đây? Bản thân em cứ thế mà chìm đắm trong mớ suy nghĩ hốn độn ấy mà không biết em đang làm anh xa em. Em thật sự đã quá quen với hơi ấm của anh rồi, mà thói quen chính là thứ độc ác nhất trên thế giới này...
Đối với em buông tay để anh đi cũng là cả một sự khó khăn. Do em cố chấp, cố chấp đến cực đoan.
Cứ mỗi lần định buông tay anh em lại bị những kỷ niệm những ký ức ấm áp bên cạnh anh trước kia gọi giật lại. Em sẽ nhớ về khi em tưởng em trượt đại học anh cứ ôm em trong lòng mà an ủi "Em đã cố gắng hết sức rồi, là do không may mắn thôi", rồi thế nào hoá ra em vẫn đỗ. Em nhớ về lần đầu anh hát cho em nghe, chẳng hay đâu nhưng chả hiểu sao em vẫn thích, kể cả trước đó em được hát tặng rất nhiều lần rồi.
Em sẽ nhớ về cái ngày đẹp trời khi em còn học cấp ba cứ thích chạy lăng xăng trong trường, giây giầy tuột cũng không biết, em lại nghịch nữa, thích chơi với các bạn nam lắm. Anh tuyệt nhiên không nói một lời chỉ lặng lặng giữa sân trường cúi xuống buộc giây giầy cho em. Lúc đầu em còn ngu ngơ xấu hổ mãi không biết anh làm thế có ý gì, đến khi bạn em nói em mới biết, là anh đang dùng hành động đánh dấu chủ quyền. Em cứ thế mà vui mất mấy ngày.
Rồi em cũng nhớ đến những khi em thấy anh đứng hút thuốc một mình, em ghét mùi thuốc lá nhưng em lại bị cái dáng vẻ hút thuốc của anh làm cho ngây ngất. Nó cô đơn và trầm tư biết mấy, em biết khi anh suy nghĩ anh mới hút thuốc. Bóng dáng anh bị khói thuốc bao phủ làm em muốn lại gần anh hơn, nói với anh rằng anh không hề cô đơn, anh còn có em.
Ai cũng nói với em rằng đừng cố níu kéo một tình yêu đem lại cho em nhiều đau khổ và tủi thân làm gì nữa. Em cũng yêu bản thân mình lắm chứ, nhưng em sợ nếu không có anh bên cạnh nữa em biết làm sao?
Em đã từng là một cô bé dù cho có bất cứ chuyện buồn gì cũng sẽ âm thầm giấu kín trong lòng, có đau khổ lắm thì chui vào một góc nào đấy, không có ai, ôm lấy đầu gối mà khóc một mình, khóc ấm ức nín nhịn không để ai nhìn hay nghe thấy. Em sợ người ta thương hại em.
Rồi mọi thứ thay đổi khi em có anh. Em không thu lu một mình nữa, em cuộn tròn trong lòng anh để khóc, nhưng vì thói quen nên không khóc nổi thành tiếng. Mỗi khi như vậy em biết anh thương em nhiều, anh không ép em nói gì hết chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc, ở cạnh em. Em lại dựa dẫm vào vòng tay của anh nhiều hơn.
Em là một người con gái có đôi tay lạnh cóng, còn tay anh lại quá ấm, em đã từng sợ em sẽ ỷ lại vào sự ấm áp ấy. Và quả thật cái ấm nóng ấy làm em bị nghiện. Em đã quá phụ thuộc lấy anh, để bây giờ hối hận cũng không kịp.
Anh giống như một tách trà nóng em ôm trong tay, cứ giữ mãi em sẽ bị bỏng, nhưng buông tay lại đổ vỡ hết. Giữ không được, buông không xong. Em phải làm thế nào đây? Bản thân em cứ thế mà chìm đắm trong mớ suy nghĩ hốn độn ấy mà không biết em đang làm anh xa em. Em thật sự đã quá quen với hơi ấm của anh rồi, mà thói quen chính là thứ độc ác nhất trên thế giới này...
Hà Kún -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet