Cảm giác trong ta khi chứng kiến người mình yêu thương gặp đau khổ, bất trắc mà không thể làm gì được nó giống như cả thế giới quay lưng, cả bầu trời sụp đổ trước mắt. Dường như nó lấy đi cuộc sống của cả chính ta khiến ta chỉ có thể lau nước mắt và học cách chấp nhận. Nhưng bỗng dưng có một phép màu nhiệm, họ được an toàn và bình yên lại làm ta thấy như được hồi sinh một lần nữa. Sự bình yên trở về là 1 món quà đầy phép màu dành tặng cho ta. Sẽ là cảm giác hạnh phúc đến choáng ngợp vô cùng đủ để ta vừa cười vừa khóc.
Mơ đúng là mơ, giấc mơ em vừa thấy như một bộ phim kinh dị nhưng lồng cả phim tình cảm khi nhân vật chính là anh và em, anh che chở cho em rồi bỏ em ở lại thế giới này một mình, em chỉ gào khóc mà không thể làm gì giúp anh cả. Cái cảnh tượng như mất đi mãi mãi ấy đã đi đến tận cùng của đau khổ. Khi em tỉnh dậy rồi mà cảm giác đáng sợ ấy vẫn còn ở đây ngự trị trái tim em, vẫn thấy buốt, thấy sợ hãi.
Đường đi không dài nên rất hiếm khi em tiễn mà bảo "Anh về cẩn thận", chỉ có cái cách tạm biệt mà chúng ta vẫn hay làm, anh nhéo má em và bảo nó là "công thức". Thỉnh thoảng nếu có thì chỉ là trêu đùa, hai đứa híp mắt vào mà cười kèm cái vẫy tay tạm biệt. Hôm nay khác, anh thấy lạ lắm nhỉ vì hôm nay cái con bé - nó chẳng cười cười như mọi ngày mà chạy ra mở cửa lại không vào luôn mà ngần ngừ đứng trước cổng ngó trước nhìn sau, có lẽ em sợ giống trong mơ, em sợ nếu lỡ anh về rồi sẽ xa em mãi thì sao. Em kéo vạt áo anh, kiễng chân ghé sát vào tai "Anh về cẩn thận nhé" cùng một nụ hôn nhẹ nhàng vào trán.
Em vừa "được mơ, được được thấy mất anh 1 cách vĩnh viễn" nên mới cảm thấy bất an như vậy. Chẳng ai nói là "được mơ mất người yêu bao giờ" nhưng nhờ giấc mơ đáng sợ mà em mới hiểu được giá trị của câu " Ta chỉ thấy nuối tiếc khi ta đã thật sự đánh mất ". Chắc chắn là không chỉ em mà cả anh hay bất cứ ai cũng sẽ trải qua nhiều lần mất đi điều gì đó trong đời nhưng không phải cái mất đi nào cũng làm ta nuối tiếc, thậm chí có cái mất đi rồi ta lại thầm cám ơn. Em nhận ra không phải mất tiền, không phải mất quyền lực mà mất đi người mình yêu thương mới là điều kinh hoàng và nuối tiếc nhất! Nhờ giấc mơ mà lần đầu tiên em đã thấy hạnh phúc nằm trong những điều bất hạnh. Hạnh phúc là được anh yêu hơn chính bản thân mình.
Anh nhẹ nhàng bước đến nhưng sẽ không lẳng lặng bước đi. Anh bảo anh sẽ luôn theo sát bên em để bảo vệ cô gái của anh. Em đã quen với cảm giác an toàn ấy và giấc mơ kia càng khiến em nhận ra em yêu anh hơn tất cả..
Bà Già Khó Tính -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet