Cửa hàng được thiết kế khá công phu để tạo không gian ấm cúng, thân thiện với khách hàng. Nhưng sao khi tôi đứng đây, đối diện với thế giới, tôi vẫn cảm thấy như nó quá lớn và đáng sợ?
Có điều gì đó nảy sinh khao khát muốn nếm thử và trải nghiệm trong tôi. Giống như những hương vị kem mới lạ, tôi muốn khám phá, nhưng nó chỉ vừa đủ để gợi sự quan tâm của tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cuối cùng, có vẻ như nhạt nhẽo, tôi gọi kem sô-cô-la, món mà mình vẫn thường gắn bó trước nay.
Tôi là một cô gái sô cô la, và có lẽ mãi là thế. Tôi đã học được cách chấp nhận cả hương vị tốt nhất và tồi tệ nhất của nó. Tôi thích hương vị đăng đắng nguyên chất tan vào trong miệng, tôi thích cả vị hòa lẫn cùng kem, ngọt ngào và sâu lắng. Tôi mê mẩn hương vị từng giọt sô cô la tan chảy trong những chiếc bánh mềm.
Giống như mối tình cũ của mình, sau khi chia tay, tôi vẫn không thật sự kết thúc mối quan hệ ấy. Tôi vẫn bắt gặp hình bóng người đàn ông đó, vào ra trong những giấc mơ đêm đêm của mình, vẫn quặn lòng khi chợt nhớ về một kỉ niệm cũ, ẩn giấu trong những bước chân tôi đi qua, những quán café chúng tôi thường đặt chân tới, và với cả mùi vị sô cô la thoang thoảng nơi đầu lưỡi…
Có vẻ quay trở lại với tình yêu cũ dễ dàng hơn là đầu tư công sức tìm kiếm một tình yêu mới. Tôi không thể quyết định liệu sự quen thuộc là một người bạn tốt hay một kẻ thù ích kỉ. Đôi lúc, tôi thích cất nỗi đau của mình vào trong một ngăn tủ, như một vật kỉ niệm, và nhìn ngắm nó, để nó len lỏi trong từng thớ tim, từng mạch máu của mình. Đau, dường như cũng có hương vị, màu sắc riêng, nó nhắc tôi nhớ đến người cũ nhiều hơn.
Thực tâm tôi luôn hy vọng mình sẽ hướng đến phía trước. Nhưng liệu nó có xảy ra không, khi mà bản thân tôi cứ mãi đắm chìm, ngụp lặn trong chiếc bể sô-cô-la của tình cũ?
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet