Tôi mở toang cánh cửa cũ. Một vòm trời xanh biếc màu lá hiện ra. Kỷ niệm cũ cứ tràn về làm trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại.
Ngày ấy, cách đây bốn năm tròn. Tôi quen anh. Chúng tôi đã sống và có bao kỷ niệm. Anh chan hòa, dễ tha thứ. Anh nuông chiều tôi theo cách của riêng anh. Vòm trời xanh biếc màu xanh lá này đã chứng kiến cảnh chúng tôi chơi đùa bên nhau. Và hơn nữa nó còn chứng kiến cả cái tính gàn bướng của tôi dành cho anh.
Thế rồi, anh đi xa. Anh mang đầy ắp hình ảnh tôi trong trái tim về Hà Nội. Anh viết thư cho tôi thường xuyên. Những lời lẽ của anh đủ để tôi vẫn là tôi. Một cá tính mạnh mẽ nhưng không ít phần lãng mạn. Anh là thế. Anh đáng yêu biết nhường nào. Tôi bướng bỉnh gàn dở. Tôi giữ khư khư ý tưởng điên khùng của tôi. Anh chỉ là bạn. Một người bạn tốt của tôi mà thôi.
Đã bốn năm trôi qua. Tôi quên anh. Tôi cố đeo đuổi một bóng hình. Xa lạ và khác anh hoàn toàn. Tôi nông nổi. Tôi cố lao mình vào một mối tình vô vọng. Tôi cứ ngỡ tôi yêu người ấy. Tôi đã tưởng người ấy trọn vẹn trong trái tim tôi. Tôi khổ sở, tôi đau đớn vật vã. Và rồi tôi nhận ra rằng: Người ấy chẳng là gì đối với tôi cả.
Vâng! Tôi đã hiểu, tôi đã mất anh. Nụ hồng tôi trao anh lẫn khuất trong tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết. Để rồi tôi đánh mất tình yêu của anh, của tôi.
Hà Nội đã gần sang tháng chín. Anh đang làm gì? Anh có nhớ đến nhỏ Mai dù chỉ là thoáng qua? Giờ đây, em đã là cô sinh viên Văn Khoa đại học Đà Lạt. Ở nơi cao nguyên ngút ngàn màu xanh ấy, em luôn nhớ đến khoảng trời xanh nhỏ bé của chúng mình. Em không cầu xin anh tha thứ. Em cũng chẳng cần van nài để trở thành bạn của anh. Mọi cái đã qua đi. Thời gian thì ngàn đời không trở lại.
Em càng không phải là em của ngày ấy. Dù ở đâu, nơi nào. Một góc trái tim em luôn có hình ảnh anh. Và sâu thẳm trong hồn, em luôn cầu mong anh hạnh phúc.
Mai Chiếu Thủy
(ĐH Đà Lạt)
GocTamHon (Sưu tầm)
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet