Ngày xưa, lúc mà còn yêu bạn ấy, hai đứa đi chợ đêm chỉ chọn được móc khóa đôi. Một màu xanh, một màu hồng. Cứ thế mà cầm lấy cái màu xanh, nhường lại cho bạn ấy cái màu hồng. Bạn người yêu mặt ngớ ra hỏi lại:
“Anh cái màu hồng này hả?”
Gật đầu. Sau đó bạn người yêu đòi đổi, liền vùng vằng giận dỗi. Cuối cùng cũng được nhường nhịn, cầm cái màu xanh mà cười khoái trá. Bây giờ nghĩ lại, chẳng hiểu sao khi yêu con người ta có thể trẻ con và ích kỷ đến thế. Hoặc là tình yêu có thể làm cho con người ta trở nên trẻ con và ích kỷ. Mới kịp nhớ ra, hóa ra ở tuổi nào cũng vậy thôi, cứ khi yêu lấy một người bỗng muốn trở thành trung tâm sự chú ý của người đó, chỉ muốn ánh mắt người đó nhìn về hướng của mình, nếu nhìn về hướng khác sẽ cảm thấy bất an.
Lại kịp nhận ra mình hạnh phúc, khi đã vượt qua được quãng thời gian mà người ta cho là đau khổ nhất của một cuộc tình: chia tay. Lúc mà có thể ngồi nhớ lại rõ mồn một từng chuyện đã diễn ra, với cùng một người, nhưng không còn cảm giác xót xa hay nhâm nhẩm đắng trong lòng nữa thì lúc bấy giờ mới thật sự là chia tay. Cũng lại thấy mình may mắn, vì khi chia tay đã không dằn vặt trái tim người cũ, không giận hờn trách móc hay làm trò gì khùng điên cả. Đón nhận việc chia tay một cách nhẹ nhàng, rời xa bạn ấy một cách nhẹ nhàng, khâu vá lại vết thương cũng hết sức nhẹ nhàng.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet