Chúng tôi chào buôn mê thuột bằng một bữa ăn tối tại nhà hàng Làng Chài Quán. Khách đông kinh khủng, đúng là thiếu thứ gì thì người ta thích thứ đó. Hải sản ở đây không phải là loại ngon nhất mà tôi đã từng ăn, sở dĩ chọn quán này là vì chú của Mol dẫn đi. Chú có một cái nhà to kinh khủng ngay thành phố Buôn Mê Thuột. Phòng ở không hết, từ bàn ghế đến mọi thứ trong nhà đều làm bằng gỗ, tôi nghĩ là nó quý.
Ở thành phố này có nhiều thứ rất hay ho, ví dụ như trong quán mà tôi ăn tối, có một cái Tivi Led to đùng trong WC của Nam để phát Bikini Fashion Show. Hay là uống Café thì rửa xe miễn phí… Đại loại thế.
Sáng nay là ngày thứ 3 của cuộc hành trình. Kế hoạch của tôi là sẽ đi buôn đôn trong buổi sáng và khởi hành đi pleiku trong buổi trưa với hành trình khoảng 200km, tương đương với 5-6 tiếng chạy xe đường núi. Thế nhưng hai cô bạn của tôi đều thấm mệt.
Trời lất phất mưa, bướm thì bay rợp cả con đường, không lúc nào là không có. Cảm giác lái xe thật là tuyệt vời, đó là lí do vì sao tôi không bao giờ thấy mệt khi lái xe. Angela và Mol luôn nghe nhạc khi ngồi trên xe, còn tôi thì để đầu óc mình trống rỗng để suy nghĩ về nhiều thứ, tưởng tượng như tôi có thể làm một bài thơ, viết xong một chương của cuốn tiểu thuyết, sáng tác vài ba bài hát, suy nghĩ về các công việc mà mình đã từng làm…
Cầu thang đực – Cầu thang cái
Chú voi này tên là A Tuk. Sinh năm 1983
Ở trước có 2 cái nồi đồng chứng tỏ gia đình rất giàu có
Chẳng hứng thú gì với mộ ông vua săn voi hay đảo hay những thứ khác ở Buôn Đôn, tôi chạy về thành phố và dành chút thời gian ít ỏi còn lại trong buổi sáng của mình để tới làng café trung nguyên , thưởng thức 1 ly café Trung Nguyên (điều mà tôi không bao giờ làm ở Sai Gòn). Nhưng cái gì cũng vậy, xếp chúng trong một không gian phù hợp thì mọi thứ đều trở nên tuyệt vời.
Trở về nhà, ăn trưa và lên đường tới phố núi Pleiku vào lúc 1h chiều.
Uống một tách cafe trước khi rời Buôn Ma Thuột
ở ven đường
- Ăn sáng, uống café nhé các cháu? – chú Tư hỏi
- Vâng ạ! – cả 2 đứa cùng đồng thanh trả lời. Còn Angela thì lúc nào cũng cười để tỏ vẻ đồng ý.
Món ăn lần này là đặc sản của Gia Lai, hay nói các khác là món ăn được bắt nguồn từ mảnh đất này. Có bạn trên facebook tôi còn bảo không phải người Gia Lai nào cũng biết món này là đặc sản vì nó ăn giống hủ tiếu khô ở Sài Gòn.
Đó là món phở khô (hay còn được gọi là phở 2 tô). Nhưng theo tôi thấy thì cách ăn của nó cầu kì hơn nhiều, sợi phở cũng khác. Đầu tiên nó được vo tròn rồi bỏ trong một cái tô to không cân xứng với kích cỡ của nó, nhưng khi tách nó ra thì tràn ngập cả một tô. Chú Tư nói ăn một tô no cả buổi quả không sai, bằng chứng lúc chúng tôi ăn trưa vẫn còn no. Sau đó trộn giá trụng vào với sợi phở đã tách, rưới lên một chút mắm Gia Lai, cho thêm tí xì dầu để đậm đà hương vị. Ăn kèm tất nhiên là một tô nước lèo với thịt bò được tái chín.
Kết thúc buổi ăn sáng, chúng tôi được chở qua uống Café Sê San, đối diện với Bưu điện tỉnh Gia Lai. Thực ra đây là một cái khách sạn, có sảnh dưới dùng phục vụ khách uống café, chủ yếu là dành cho dân công sở chứ mấy đứa teen teen thì chắc không ai vào quán này rồi.
Ngồi đến trưa với đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi nhận ra được trong các ngày vừa qua các câu hỏi mà mỗi người nhận được nhiều nhất đó là:
- Nó bao nhiêu tuổi? Trời, gì mà nhìn trẻ dữ vậy! – đó là các câu mà ai cũng dùng để hỏi và ngạc nhiên về Angela. Tôi chắc chắn là nhìn hình, dù đoán 10 lần bạn cũng không thể nói chính xác tuổi của Angela được.
- Trời, mày nghỉ việc rồi ba mẹ có nói gì không? Làm ngân hàng mà nghỉ à. Ủa, em làm gì mà được nghỉ phép đến 2 tháng dữ vậy… – nói chung là Mol được nhận những câu hỏi liên quan tới công việc của cô ấy.
- Còn tôi thì chắc chả có gì để người ta hỏi.
Buổi chiều, chúng tôi dành thời gian để đi Biển Hồ T’nung cùng với 2 người bạn của tôi ở Pleiku. Nếu có thời gian, chắc tôi ngồi ở đây cả ngày cũng được. Mát và không khí rất dễ chịu. Chúng tôi như thường lệ, tranh thủ chụp vài bức hình níu kéo thêm một chút cảm xúc ở nơi đây.
Chụp hình lưu niệm
Còn tiếp...
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet