Sài Gòn giấu anh kĩ quá, đến mức em không tìm thấy anh và anh cũng lạc mất em. Anh đang ở đâu, người con trai mang tên "hạnh phúc".
Sài Gòn đúng là một cô gái đáng ghét, cô ấy không có người yêu thì cũng không nên giấu. Anh đã trễ hẹn với em lâu lắm rồi đấy. Em đọc những cuốn tiểu thuyết, em biết chàng bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện ở đâu đó, ở bến xe bus, ở tiệm bánh ngọt, ở nhà sách, ở công viên, ở trường học... Em đã đi mọi nơi để tìm anh nhưng vẫn không thấy.
Trong thời gian chờ đợi anh, em đã lên nhầm 3 chuyến xe bus anh à.
Chuyến xe bus đầu tiên mang tên "Tình đầu". Rất tiếc, anh không phải là tình đầu của em rồi. Ai bảo anh bắt em chờ đợi lâu quá làm em tưởng người mang tên "Tình đầu" đó là anh. Tình đầu đối với em rất tốt, là một mối tình thời học sinh, thời mà còn xé giấy tập, viết thư rồi ném thư cho nhau, đương nhiên là không để giáo viên bắt gặp. Là mối tình chở nhau trên chiếc xe đạp, đi ăn kem mỗi chiều hay cùng nhau đi học thêm. Nhẹ nhàng và lãng mạn. Rồi khi bước vào giảng đường đại học, Tình đầu đã thay đổi anh à. Anh ta đã gặp người con gái khác, xinh hơn em, giỏi hơn em nên anh ta đã đá em xuống chiếc xe bus đó và rước cô gái khác lên, làm em đau và khóc rất nhiều. Khi đó, em biến người đó không phải là anh. Bởi nếu là anh, anh sẽ không thay đổi, sẽ ôm ấp em vào lòng không làm em đau. Khi nào anh xuất hiện, anh phải cho "Tình đầu" một trận nhé. Vì anh ta làm em khóc.
Sau khi bị đá khỏi chuyến xe bus đó, em đã vội vàng bắt chuyến xe bus tiếp theo mà không kịp nhìn kỹ biển số. Biển số mang tên "bạn thân". Chuyến xe bus này cực kì thoải mái anh à. Em muốn đi chậm người ta nhất quyết không đi nhanh, em muốn quẹo phải người ta chắc chắn không quẹo trái, em muốn mở cửa sổ người ta nhất định mở, cực kì thoải mái. Nhưng bạn thân vẫn không phải là anh. Vì nếu là anh, ngoài cảm giác thoải mái anh còn cho em cảm giác an toàn, cảm giác được yêu thương. Sau 6 tháng ngồi trên chuyến xe bus thoải mái nhưng không đủ ấm để sưởi ấm trái tim em, em đã xin cho em xuống. Chuyến xe bus buồn bã cho em ghé vào trạm vì biết không thể ép buộc được em đi tiếp.
Này anh, vì anh mà e đã lên nhầm xe bus, làm cho bạn thân buồn đấy, khi nào anh tới mình sẽ cùng nhau gặp người ấy nhé, để xin lỗi vì sự xuất hiện quá trễ của anh làm gây ra bao hiểu lầm.
Em đã đứng đợi ở trạm xe rất lâu, rất lâu, để chờ anh đến. Cuối cùng em cũng bước lên chuyến xe số 3, chuyến xe mang tên "u mê". Đây là chuyến xe em đi lâu nhất và em đã nghĩ đó là anh - người con trai sẽ đi cùng em đến cuối con đường. "U mê" thật sự giống anh bởi anh ấy sưởi ấm tim em, làm cho trái tim của em nhỏ bé lại. Người đó chở em đi những nơi em muốn, nói những lời yêu thương, bảo vệ và nhẹ nhàng chăm sóc em. Trước mặt biết bao người, "u mê" không ngại mang giày cho em, nâng niu em như một cánh hoa bé nhỏ. Đến giờ em vẫn còn nghĩ đó là anh. Nhưng đến một ngày, anh ta dừng lại và nói rằng không thể đưa em đi được nữa, bảo em hãy bước xuống và đợi một chuyến xe khác. Em hốt hoảng và bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phải em đang bị đùa. Em miễn cưỡng bước xuống chuyến xe bus đó và đợi một ngày người ấy quay lại. Vì em luôn nghĩ đó là anh. Em đã đứng đó, vẫn đứng ở trạm xe bus đó đợi và đến một ngày "u mê" thật sự quay lại. À mà không gọi là đi ngang thì đúng hơn. Em đã thấy trên chuyến xe đó là một cô gái khác, lúc này em mới biết đó thật sự không phải là anh. Vì nếu là anh dù có chuyện gì anh vẫn sẽ không bỏ em nơi trạm xe bus cô đơn.
Dieplanglang
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet