Em có lỗi với anh vì ngày đó quá yếu lòng không thể chờ anh, cũng có lỗi với người ta vì đã chọn người ta nóng vội như vậy. Nhưng giờ em phải làm gì đây khi ở bên một người mà lại nhớ đến anh nhiều như vậy. Ước gì thời gian quay lại và em sẽ không chấp nhận tình cảm của một ai, chờ đợi ngày anh quay về như em đã hứa lúc mình còn bên nhau.
Anh- người con trai hoàn hảo nhất trong mắt em, ít nhất thì đến giờ là vậy. Anh là mẫu con trai của nhiều đứa con gái khác xung quanh anh và em nhưng anh chẳng bao giờ để ý đến bọn nó. Đặc điểm em thích nhất của anh là không bắt chuyện với con gái, vì như thế những đứa con gái kia sẽ khó có cơ hội tiếp xúc với người yêu em.
Anh có đôi mắt đen và sâu, là đôi mắt biết cười, em thường nói vậy. Từ ngoại hình, tính cách đến học vấn đều là một người hoàn hảo trong mắt em, người con trai em thương nhất từ trước đến giờ. Thời gian mình bên nhau không lâu nhưng tình cảm em dành cho anh không phải ít. Cuộc tình ngắn nhất của em là với anh, người yêu hoàn hảo nhất của em cũng là anh, người em thích từ lần đầu gặp mặt cũng vẫn là anh.
Không như những người khác - em thích họ vì vẻ ngoài hào nhoáng nhưng rồi lại thôi, còn đối với anh, không có sự xuất hiện của từ thôi. Kể từ ngày cuối cùng mình gặp nhau em và anh vẫn chưa có cơ hội nói chuyện. Em còn nhớ ngày đó mình còn chẳng có cơ hội nhìn mặt vì có lẽ anh không muốn em phải buồn và nhớ mãi chuyện của mình.
Gần đây, em có cơ hội thấy hình anh, nhưng chỉ là những bức hình vô tri, mình vẫn không thể gặp mặt vì giờ mình xa nhau lắm. Có lẽ khoảng cách địa lý cũng chính là lí do anh muốn mình chia tay. Nhưng sao anh lại sợ điều đó trong khi em đã chấp nhận chờ đợi anh. Em sẽ không buồn, không buông tay mặc dù sẽ có chút tủi thân nhưng chỉ cần có niềm tin thì mình vẫn sẽ giữ được nhau mà.
Em đã muốn anh và em sẽ có ngày được thế này. Nhưng có lẽ sẽ chỉ là giấc mơ thôi. Không biết lí do tại sao mà bây giờ em nhớ anh đến phát điên nhưng làm sao có thể đủ dũng khí để bắt chuyện với anh được đây. Em chỉ muốn anh biết là em đang rất nhớ anh.
Em muốn có thể nói hết lòng mình bây giờ nhưng sao có thể được. Em còn chẳng biết giờ anh còn nhớ em là ai hay không, bên anh đã có ai khác chưa. Nếu giờ đã có người thay em chăm sóc anh thì chẳng phải những lời em muốn nói sẽ là vô dụng và sẽ phá đám hai người sao.
Có lẽ ngày đó muốn chóng quên anh và quá giận anh nên em đã tìm một người khác. Nhưng thật sự em chưa nghĩ kĩ và quá nóng vội nên giờ mới nhận ra người đó không thật sự tốt với em và cũng không phải người em cần. Người ta khác anh lắm, không chiều ý em nhiều như anh, không sẵn sàng làm điều em muốn như anh, cũng không dắt tay em đi mọi nơi như anh, và có lẽ là cảm thấy những lúc điên khùng của em làm người ta mất mặt.
Ngày trước anh đã từng dắt tay em đi khắp siêu thị, ngoài đường nhưng em lại ngượng nghịu giờ thì em lại thèm cảm giác đó nhưng không còn nữa. Cũng không ai sẵn sàng chạy sang nhà em giữa trưa nắng chỉ để mua nước cho em. Không còn ai chạy sang nhà em chỉ để đưa em đi học rồi quay về nhà. Không ai đưa áo khoác của mình cho em khi đi Đà Lạt và còn dặn em nhớ mặc kẻo lạnh.
Em còn nhớ mới sáng sớm anh đã gọi em ra cửa vì anh mang đề cương lên tận nhà cho em học bài. Lo cho em từng chút một, ngày nào cũng gọi video call với em, đi khắp nhà chỉ để cho em coi mọi người đang làm gì, đi đâu cũng báo cáo với em. Thậm chí một người không thích chụp hình như em cũng sẵn sàng chụp hình tự sướng với em, nhờ người khác chụp hình mình để em xem anh mặc bộ đồ đó như thế nào.
Có lẽ do em không trân trọng những gì anh đã làm nên giờ phải chịu những chuyện như vậy. Em có lỗi với anh vì ngày đó quá yếu lòng không thể chờ anh, cũng có lỗi với người ta vì đã chọn người ta nóng vội như vậy. Nhưng giờ em phải làm gì đây khi ở bên một người mà lại nhớ đến anh nhiều như vậy. Ước gì thời gian quay lại và em sẽ không chấp nhận tình cảm của một ai, chờ đợi ngày anh quay về như em đã hứa lúc mình còn bên nhau.
Katherine -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet