Có một người từng nói với tôi có hai thứ không bao giờ giữ đựơc, một là chuyện cũ, một là hoa rơi, qúa khứ như một cơn gío, bất luận chúng ta có chạy nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp, hà cớ chi chúng ta phải cố chấp nhiều đến vậy? Có một cô gái từng nói với tôi, hạnh phúc thật ra đơn giản lắm, chỉ cần nằm cạnh người ấy, tưởng tượng người ấy đã chết, rồi nghe xem mình có buồn không, nhưng thật may, vì mở mắt ra người ấy vẫn bên cạnh. Thật ra đó không phải vì yêu nên buồn, làm sao mà đậm sâu như tuổi thanh xuân ấy, nhưng làm người phải thực tế một chút, cái gì buông được thì buông, tâm không tà niệm, lòng không vấn vương ắt sẽ bình yên.
Sau bữa tiệc thanh xuân, ai sẽ là người chi trả?
Có một người từng nói với tôi có hai thứ không bao giờ giữ đựơc, một là chuyện cũ, một là hoa rơi, qúa khứ như một cơn gío, bất luận chúng ta có chạy nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp, hà cớ chi chúng ta phải cố chấp nhiều đến vậy?
Có một cô gái từng nói với tôi, hạnh phúc thật ra đơn giản lắm, chỉ cần nằm cạnh người ấy, tưởng tượng người ấy đã chết, rồi nghe xem mình có buồn không, nhưng thật may, vì mở mắt ra người ấy vẫn bên cạnh. Thật ra đó không phải vì yêu nên buồn, làm sao mà đậm sâu như tuổi thanh xuân ấy, nhưng làm người phải thực tế một chút, cái gì buông được thì buông, tâm không tà niệm, lòng không vấn vương ắt sẽ bình yên.
Ảnh: Favim
Có một chàng trai luôn bảo rằng tôi rất tốt, tốt nhất thế giới, nếu tôi đã tốt như vậy tại sao cậu ấy vẫn không cần tôi. Thanh xuân tôi gói gọn là cậu ấy, không hơn một phân chỉ là cậu ấy. Nuôi dưỡng bao năm, trái tim cũng đem ra hết, cuối cùng lại tu luyện thành "may áo cưới cho người ta". Ngày cậu ấy đến tạm biệt, tôi nói với cậu, tôi thích cậu, có lẽ còn nhiều hơn cô ấy nữa. Tôi còn nhớ giọng cậu ấy vẫn dịu dàng như thế: " Nhưng em chưa bao giờ nói ra".
Nói tôi chưa từng ganh tỵ với cô gái đó là không thể. Tôi từng hận cô, nhưng sau đó không còn nữa, không phải là không hận mà là không có lý do gì để hận, chính xác hơn là chưa từng để tâm đến cô ấy, có một người trong tim là đủ, vì cớ chi dung nạp thêm người khác.
Tôi thích lá tỳ bà, cậu ấy thích cây lựu trên mộ liệt sĩ, nơi đó có một bãi cỏ xanh, chúng tôi thường nằm cạnh nhau ngắm từng bông lựu đỏ rơi xuống. Tôi hỏi cậu bao giờ cây lựu mới ra quả, cậu nói tôi hồ đồ, cây lựu cũng có đực có cái, cây lựu của cậu chỉ có duy nhất một cây sao đơm bông được. Cậu trồng cho tôi cây tỳ bà, cậu nói vài ba năm nữa sẽ có quả, khi đó sẽ hái cho tôi.
Ảnh: bolsablindada
Cậu nói lá tỳ bà là tôi, cây lưụ là cậu, tuy ở nơi cách xa nhưng lại là một. Có một ngày cậu ấy chạy đến thăm tôi, cho tôi một lá tỳ bà, cậu nói: " Chưa có quả đâu, nhưng đây là lá tỳ bà đẹp nhất mà tôi thấy, không nỡ cắt đi, nhưng lại nghĩ em trông thấy sẽ rất vui". Đến khi tốt nghiệp tôi vẫn giữ nó nhưng sau đó có vài chuyện xảy ra ra, tôi để mất chiếc lá đấy, nhưng có điều trong kí ức của tôi chưa bao giờ quên được hình dạng của nó cũng như tôi chưa từng quên giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt rạng rở của cậu thiếu niên ấy. Đó là một trong vô số điều ngọt ngào mà cậu ấy dành cho tôi.
Rất lâu sau, tôi quay lại căn nhà nơi cậu sống, lá tỳ bà đã bao phủ một mảng tường rộng lớn. Trong khu vườn nhỏ ấy, ngoài lá tỳ bà không còn loài cây nào khác, cậu ấy từng nghe tôi gieo thêm nhiều hạt khác nhưng có lẽ tất cả đã chết trong mầm. Vậy nên tỳ bà cứ sinh sôi nãy nở, cũng đã qua nhiều mùa ra quả. Nhưng không có ai quan tâm người nào trồng, họ chỉ biết rễ cây tỳ bà đã ăn sâu vào lòng đất. Cũng như không ai biết chúng tôi giờ ra sao, họ chỉ biết trong thôn này từng có hai đứa trẻ rất thân nhau, thân như anh em là không phải, chỉ là chưa cần người kia phản ứng, người này đã tương thông.
Ảnh: Favim
Cậu ấy là một người lầm lì ít nói nhưng trong nội tâm lại vôi cùng lương thiện, nghĩa khái. Đôi khi cậu khá ngờ nghệch, luôn cười ha hả trước những câu chuyện mà tôi kể, rồi mấy ngày sau lại đập vai tôi phá lên cười:" Tôi đã hiểu câu chuyện ấy buồn cười chỗ nào". Con người ít nói, lại chậm hiểu như cậu ấy lại có một ngày kể cho tôi nghe một câu chuyện thật dài, thật hàm xúc.
- Tôi kể em nghe một câu chuyện nhé?
- Được thôi.
- Câu chuyện về hai con sâu bướm,...
- Sâu bướm, có phải cậu muốn nhắc đến chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài không? Đó là một câu chuyện tình đẹp nhưng tôi nghe lâu rồi.
-Em để yên cho tôi kể nào. Có hai con sâu bướm cùng ở trong một cái hang sâu trong lòng đất, vừa chật chội, lạnh lẽo lại rất tối, một ngày họ phát hiện ra một nơi ánh sáng có thể chiếu vào, vậy là hai con sâu bướm ấy quýêt định nhường nhau để sưởi ấm. Một ngày có một con bướm rất xinh đẹp đáp lại, trò chuyện cùng sâu bướm, bươm bướm đó đã kể rất nhiều câu chuyện ngoài kia, kể mình đã được đắm mình trong ánh nắng nhiều thế nào. Hai còn sâu bướm rất thích thú và ước ao một ngày tự dò bay lượn như con bướm ấy.
- Vậy cuối cùng con sâu nào mới trở thành bươm bướm?
Cậu ấy bỏ đi khi câu chuyện còn đang lở dở, còn câu chuyện nào đáng nhớ nhung nhất ngoài câu chuyện chưa có kết thúc. Sau đó hàng ngày tôi vẫn luôn nghĩ, sâu bướm muốn hóa bướm cần phải tạo kén, ủ mình trong cái kén ấy, nhưng ngộ nhở vẫn là kén mà không thành bướm thì sao?
Có lẽ đã rất nhiều lần cậu ấy chờ đợi tôi nhưng cuối cùng cậu ấy lại hóa bướm để đi cùng tình yêu của mình. Trong câu chuyện tình của cậu ấy chưa từng có tôi...
Dung Trần -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet