Nếu em không có khả năng sinh con, anh có lấy em không?
Anh – Người đàn ông em yêu!
Khi cầm bút lên viết cho anh, em không biết phải bắt đầu từ đâu. Thực sự những lần bên anh, em rất muốn nói với anh nhưng em lại không thể nói được, em sợ sẽ làm anh buồn. Em thấy em không xứng đáng với anh. Giờ đây em không thể giấu anh được nữa, cho dù anh có yêu em thì em cũng không cho phép bản thân mình giấu anh về quá khứ của em.
Trước khi quen và yêu anh, em đã có một chuyện tình buồn thấm đẫm nước mắt, với những nỗi đau để rồi phải mất một khoảng thời gian khá dài em mới có thể quên được.
Cách đây hơn một năm về trước, em có yêu một người đàn ông. Khoảng thời gian đầu mới yêu anh ta quan tâm chiều chuộng em, ngày nào anh ta cũng gọi điện nhắn tin, đưa đón em đi làm hàng ngày. Nhưng dần dần rồi niềm vui thì ít mà nỗi buồn thì nhiều. Không biết đã bao nhiêu lần em phải khóc về con người bạc tình đó, để rồi vì yêu mà em đã bỏ qua cho anh ta quá nhiều, thậm chí những lần anh ta nghi ngờ, xúc phạm em, em cũng bỏ qua tất cả. Em cứ nghĩ bỏ qua tất cả rồi anh ta sẽ đối xử tốt với em, không làm em buồn nhưng tất cả lại ngược lại. Đã nhiều lần mệt mỏi e đã muốn buông xuôi tất cả, không muốn yêu con người đó nữa. Nhưng em không thể vì những lúc yếu lòng, anh ta quay sang năn nỉ em, mong em tha thứ thì trái tim em lại không thể bình yên được nữa.
Có lẽ sai lầm lớn nhất của em là đã quá tin và quá yêu con người bạc tình đó. Em đã đánh đổi quá nhiều thứ để rồi tất cả những gì em nhận được chỉ là con số không. Yêu anh ta rồi em mới nhận ra anh ta không tốt như em đã từng nghĩ trước đây. Thực sự thì con người đó không yêu em anh ta chỉ yêu thể xác em, lúc nào anh ta cũng chỉ đòi hỏi em chiều anh ta chưa bao giờ anh ta hỏi xem em có mệt không hay nghĩ đến cảm giác của em. Và cũng chính vì yêu mà trong một phút bồng bột em đã trao thân cho con người đó. Cứ thế sai lầm nối tiếp sai lầm mỗi khi gặp nhau anh ta chỉ muốn em đáp ứng nhu cầu của anh ta mà không nghĩ gì đến cảm xúc của em. Thậm chí ngay cả khi em ốm anh ta cũng không quan tâm hỏi thăm em mà chỉ đòi hỏi em chiều theo ý anh ta. Chưa bao giờ anh ta yêu thương trân trọng em mà em chỉ là món đồ chơi cho anh ta, khi anh ta cần thì anh ta đem em ra còn không thì anh ta mặc kệ.
Cho đến một ngày, em nhận thấy sự thay đổi từ cơ thể, em có thai, em muốn nói với anh ta để anh ta có trách nhiệm với đứa bé nhưng em không thể liên lạc được với con người khốn nạn vô trách nhiệm đó. Em gọi điện nhắn tin nhưng tất cả đều vô vọng. Em thật không nghĩ là con người đó lại vô tình với đứa bé đến vậy. Khi biết mình có thai, em không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa. Có con là niềm hạnh phúc đối với người phụ nữ, đối với em đó là một nỗi buồn. Đứa bé sinh ra sẽ không được sống tình yêu của gia đình bên nội. Đã có lúc mệt mỏi, buồn nhất, em đã nghĩ đến cái chết, em không thể sống trong sự dị nghị của thiên hạ. Em rất muốn sinh đứa bé ra nhưng xã hội không chấp nhận người mẹ đơn thân như em.
Anh biết không, khi em nói với em gái anh ta về chuyện đứa bé, em gái anh ta đã xúc phạm em. Em cũng chỉ vì thương đứa bé muốn con em có một gia đình đầy đủ chứ em không đoi hỏi gì nhiều nhưng em thật không thể ngờ rằng gia đình đó lại từ bỏ đứa cháu nội của mình. Em đã khóc, khóc rất nhiều có lúc em nghĩ đến việc tìm đến cửa chùa cho lòng thanh tịnh, thậm chí khi buồn nhất em đã tìm đến rượu để quên đi tất cả, em thấy mình đau nhiều lắm. Đêm đến, em chỉ biết khóc, em thương con em nhiều lắm. Em thương con em bao nhiêu thì em hận con người bạc tình đó bấy nhiêu. Em thấy em tổn thương quá nhiều, em đau nhiều lắm. Em biết việc từ bỏ giọt máu của mình là không nên nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Em đã suy nghĩ rất nhiều cho dù mọi người có nói em ác đi chăng nữa thì em cũng chấp nhận thôi. Em sai rồi, em đã không cho con em một gia đình đầy đủ. Xã hội không chấp nhận một người như em, nếu em sinh đứa bé ra thì con em cũng sẽ bị người khác nói là con hoang, không có cha và bị coi thường.
Suy nghĩ rất nhiều và rồi em cũng đi đến quyết định sẽ bỏ đứa bé. Chưa bao giờ em thấy đau nhiều như vậy. Nỗi đau trong tâm hồn để rồi em luôn bị ám ảnh bởi tất cả anh à. Đứa bé đang lớn dần lên trong cơ thể em, em đã không để con em được chào đời như bao đứa trẻ khác. Em có lỗi với con em nhiều lắm. Không lúc nào là em không nghĩ đến con em. Nhiều lần em tự hỏi, cuộc sống đã cho em được những gì để rồi em phải chịu nỗi đau nhiều đến như vậy.
Những ngày ở bệnh viện cho đến khi về nhà, em đã khóc rất nhiều ngay cả trong giấc mơ em cũng bị ám ảnh bởi con em. Thời gian đó tâm trạng em luôn trong tình trạng hoảng loạn, chưa bao giờ em nghĩ đến cái chêt nhiều như vậy, em cảm thấy sợ tất cả. Em không còn dám tin vào đàn ông nữa, em sợ em sẽ vấp ngã sẽ lại đau thêm một lần nữa. Cuộc sống của em cứ thế trôi qua, vô vị và nhàm chán với những nỗi buồn.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến một ngày kia em gặp anh. Anh đã thay đổi tất cả những suy nghĩ trong em, đem đến cho em niềm vui sự quan tâm chân thành nhất. Em không thể phủ nhận rằng anh rất tốt với em, không biết từ bao giờ trái tim em lại rung động thêm một lần nữa. Ở bên anh em thấy bình an, anh là chỗ dựa cho em những khi em thấy mệt mỏi. Những lúc đi chơi bên anh, em thấy mình thật hạnh phúc, em đã yêu anh mất rồi. Em nhớ khi em ốm, cứ hết giờ làm, anh lại qua nhà xem em đã khỏe chưa rồi tự tay nấu cháo cho em ăn. Chỉ cần nhìn thấy anh là em đã thấy khỏe rồi, anh là chỗ dựa vững chắc cho em. Khi em buồn, em cô đơn thậm chí những lúc em ốm anh đều xuất hiện đúng lúc. Nghĩ lại em thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi em có anh. Nhiều lúc đi bên anh, em rất muốn nói với anh về quá khứ của em, nhưng nghĩ đến sự quan tâm chân thành của anh thì em lại không thể làm anh tổn thương.
Em có lỗi với anh quá nhiều, em không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho em. Em biết em là một đứa không ra gì, hư hỏng. Cho dù anh có tốt với em đến mấy thì em cũng không thể giấu anh thêm được nữa. Em không muốn khi lấy em về, em không có khả năng sinh con gia đình anh sẽ không chấp nhận em. Em xin lỗi anh vì em đã giấu anh trong thời gian qua. Chỉ vì một phút bồng bột mà em đã đánh mất đi tình yêu và hạnh phúc của chính mình. Em không xứng đáng với anh, với tình yêu anh dành cho em. Em sẽ đi thật xa, anh đừng tìm em nữa. Hơn lúc nào hết em luôn mong anh được hạnh phúc, em yêu anh nhiều lắm. Anh đừng lo cho em, em sẽ ổn thôi mà. Nếu được chọn lại em vẫn sẽ yêu anh, cho dù em có phải đánh đổi tất cả thì em vẫn sẽ yêu anh. Hạnh phúc nhé anh. Em yêu anh nhiều...
Angela Huyền -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet