Không biết từ lúc nào mà khi đối diện với sự chia ly, em lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự mạnh mẽ ấy không nằm ở chỗ em bình yên đi tiếp trên chặng đường vắng một người thương, mà là do em sẽ cố gắng hết mình để nắm lấy một bàn tay đã buông sau tất cả những tổn thương tưởng chừng như không thể liền sẹo. Người ta bảo đó là cố chấp, là khờ khạo, là đang tự đối xử bất công với chính bản thân mình. Còn em, em gọi đó là thấu hiểu, là thứ tha, là chân thành, là tin yêu, là chờ đợi...
Nắm một bàn tay đã buông có nghĩa là em vẫn dạo phố vào những buổi chiều xuống dù bên em đã vắng đôi chân thuở nào cùng em sánh bước, chuyện trò. Nhưng mỗi bước tiến sẽ vẫn là một bước lùi vào dĩ vãng chưa xa, mỗi bước chân đi qua sẽ vẫn là một bước chân lùi xa vào quá khứ. Em vẫn như thế, vẫn ghé qua nơi anh ở dù chẳng để gặp anh hay cùng anh tâm sự đôi ba câu vô nghĩa mà đơn giản chỉ là để chắc rằng anh vẫn yên bình, vẫn hạnh phúc - dù hạnh phúc ấy có tròn vẹn hay không.
Nắm một bàn tay đã buông có nghĩa là em vẫn ngồi nghe lại những bản nhạc xưa khi thành phố đã lên đèn, dù đó hầu như đều là những bản nhạc buồn đến mệt lòng người. Ừ thì đôi lúc cũng chẳng kìm được cảm xúc cho nước mắt đừng rơi, nhưng em vẫn yên bình khi nghĩ anh nơi ấy chắc cũng đã miên man trong giấc ngủ. Vậy là đủ mà, phải không anh?
Nắm một bàn tay đã buông có nghĩa là em vẫn thầm lặng phía sau anh, vẫn quan tâm anh mỗi ngày dù điều đó anh chẳng thể nào biết được. Lúc anh buồn, lúc anh vui, lúc anh hạnh phúc hay khổ đau, em vẫn luôn kề bên, vẫn luôn lắng nghe từng nỗi niềm nơi con tim anh đấy, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào để cùng anh chia sẻ. Người đàn ông trong anh có lẽ cũng đã đủ trưởng thành để gánh vác những trách nhiệm trên vai và đủ chín chắn để làm chủ cảm xúc của mình. Thế nhưng, cuộc sống sẽ tròn vẹn hơn khi bên anh có một người cùng anh sát cánh, cùng anh bước đi trên con đường đủ dài và rộng mà, phải không anh?
Có thể - chỉ là có thể thôi, vẫn luôn có một ai đó ở lại phía sau anh, ru anh bình yên khi những kỉ niệm đã nhuốm màu dĩ vãng. Đó là ngày cũ, người xưa, là kí ức anh chưa bao giờ quên và cũng chẳng mưốn quên. Nhưng người đợi anh phía trước mới là người cùng anh đi tiếp phần đời còn lại. Đó sẽ là người buồn thay nỗi buồn của anh, vui chung niềm vui của anh, cùng anh gánh vác những trách nhiệm phía trước. Giống như ... em vậy.
Em biết, sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông. Nhưng chia ly chưa bao giờ là điều em muốn chọn. Cũng giống như lúc này, khi cuộc sống của anh và của em đang rẽ về hai hướng khác nhau, em vẫn sẵn sàng vì anh mà thay đổi lộ trình trong cuộc sống của mình. Thế nên, anh hãy cứ sống cuộc sống của anh, hãy tiếp tục làm những điều anh muốn. Em cũng thế, em cũng sẽ tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình và ở phía trước đợi anh.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet