Có người thấy, ngoài mối tình đầu, tất cả đều là tình số hai.
Tôi lại thấy ở những mối tình thứ hai ấy dáng dấp của tình đầu.
Ai rồi cũng sẽ vì yêu mà đau buồn, mà sợ yêu để rồi cô đơn. Từ trong nỗi cô đơn, ai rồi cũng sẽ lại rung động, để bắt đầu quên nỗi buồn đau cũ, để bắt đầu lại những cảm giác xưa cũ, những cảm giác của tình đầu.
tình yêu là những dỡ lỡ. Người ta dở lỡ khi bên nhau, dở lỡ khi xa nhau và dở lỡ ngay cả khi đã lấy nhau làm vợ chồng. Trên thế gian đầy những rấc rối này người ta đến với nhau vì một trong hai mục đích: hoặc là để xa nhau, hoặc là để dằn vặt đời nhau. Khoảng cách là mật ngữ của trái tim, khi tình yêu không còn khoảng cách nữa cũng là lúc tình yêu xuất hiện những ích kỉ, hồ nghi. Nhưng, khi yêu mấy ai biết mà giữ cho nhau khoảng cách.
Con người thường xa nhau khi họ bắt đầu quá gần nhau.
Con người thường dằn vặt nhau khi họ đã thuộc về nhau, khi họ đã lấy nhau rồi.
Nhưng, từ trong những dở lỡ của nhịp đập, tôi lại thấy những trọn vẹn của xúc cảm. Tôi thấy việc yêu nhau giống như chuyện hai người dẫn nhau đi trong một màn sương mờ. Sương mờ cho người ta mộng mơ nhưng cũng làm người ta lạc lối. Người với người yêu nhau nhiều hơn khi họ quên đi lý trí của mình. Quên lý trí để thấy rằng chẳng ai đẹp hơn người yêu mình, người mình yêu. Quên lý trí để tưởng rằng thế gian này chỉ có một người con gái, để nâng niu những xúc cảm đôi khi là ngô nghê. Mà chỉ khi xúc cảm nâng lòng thành cháy bỏng con người mới quên được lí trí, mới cho nhau những dở lỡ.
Trong tình yêu, sự trọn vẹn hay đến từ những dở dang. Và cái màn sương trắng hư ảo kia, hóa ra lại là nơi thăng hoa cảm xúc. Tiếc thay, nơi chốn mộng mơ ấy hay dẫn người ta đến những đau buồn.
Vì yêu thật tâm là sẽ đau buồn nên càng lớn, con người ta càng bớt thật thà trong tình yêu. Tôi thì thấy cái sự trưởng thành mang hình hài toan tính kia còn đáng buồn hơn nỗi buồn bị người ta phụ. Vì sự phụ bạc cũng chỉ là cảm giác thôi mà. Vì chẳng có nỗi buồn nào lớn hơn nỗi buồn của một người không còn biết yêu nữa. Mà kẻ không trao đi thì sẽ chẳng bao giờ được nhận lại. Những thứ họ bảo họ nhận được chỉ là những ngộ nhận nơi họ thôi. Khi con người thấy họ cần phải lớn lên, khi họ toan tính nhiều hơn, đó là lúc họ quên những xúc cảm tình đầu.
Ai rồi cũng sẽ có một lần yêu, một lần quên, một lần bắt đầu lại những cảm giác xưa cũ. Kẻ quên tình đầu là kẻ có thể yêu, có thể quên nhưng chưa thể bắt đầu lại những cảm giác xưa cũ. Cơn mưa đi qua trái tim họ không còn là những thì thầm của màn đêm. Tia nắng ban mai không gọi trong lòng họ những mộng ước nữa. Tâm hồn họ nhạt nhòa và vô vị. Con người dĩ nhiên là cần trưởng thành nhưng đâu cần thứ trưởng thành nhạt nhòa như thế!
Đừng trưởng thành theo cách mà người ta quên đi tình đầu. Đôi khi dại khờ không phải là dại khờ đâu. Toan tính hoàn toàn không phải là công cụ hữu ích mà thượng đế ban tặng cho những yêu thương. Bởi vì bản chất của toan tính đã không phải là yêu thương. Khi con người nhủ lòng phải nhớ những tính toan cũng là lúc họ quên đi những lần đầu. Khi họ không muốn vấp ngã, họ vấp ngã ngay từ phút đầu. mối tình đầu luôn là mối tình đáng ghi nhớ.
Nếu những mối tình đến sau tình đầu nên được gọi là mối tình thứ hai thì tôi nghĩ, ta nên đến với tất cả những mối tình thứ hai với những xúc cảm như của tình đầu. Để trọn vẹn trong cảm xúc, hãy yêu như tình đầu.
Tôi mong nắng chiều sẽ gợn tâm hồn những người đang yêu những chơi vơi như lần đầu.
Tôi mong cơn mưa nhạt nhòa của cách xa trong quá khứ sẽ đọng lại để gọi nắng về làm hồn ta ấm áp, để rồi đón những cơn mưa mới mang lời thì thầm của nhớ thương.
Tôi mong người ta sẽ không phải tìm và phụ thuộc nhiều vào những cảm xúc bản năng nữa, họ còn có tâm hồn cơ mà. Tôi từng chứng kiến tâm hồn mình chết đi. Tôi từng chứng kiến và nghe thấy nhiều tâm hồn khác chết đi. Nhưng tôi tin cuộc sống không để cho ai đau buồn mãi.
Mối tình đầu thứ hai. Đó là khi ta bắt đầu những cảm giác xưa cũ nơi nhưng tâm hồn mới. Ta bắt đầu những niềm tin từ trong muôn vàn dở lỡ. Mối tình đầu thứ hai là lúc ta hiểu rằng, tình yêu trước hết phải là tình yêu đã.
Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên, một lần bắt đầu lại những cảm xúc xưa cũ. Và tôi mong cơn mưa sẽ mãi chẳng đọng lại thành những nỗi buồn rơi rớt trong đêm.....
Nguyên Bảo Dương
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet