Zen từng thế, bạn gái của Mây từng thế. Ở vị trí của Zen, Zen sẽ hiểu được tâm tư của bạn gái Mây. Giống như Mây sẽ hiểu được tâm tư của anh chàng người yêu Zen...
1. Mây.
Cái biển treo hờ hững hững hờ phía trên giàn ti gôn màu hồng phấn, chữ “Mây” nhỏ nhắn và duyên dáng làm điệu trên những cành lá biếc xanh. Zen đi vòng vào phía quán, chọn cho mình một góc bình yên. Đây là góc quán mới mà Zen vừa được nghe giới thiệu qua bởi bạn bè, bất chợt Zen muốn tìm đến. Đến để xem và trải nghiệm. Có đúng là Mây nhẹ nhàng và bình yên lắm không? Có đúng là Mây tĩnh và đáng yêu lắm không?
- Em dùng gì?
- Một trà gừng ạ!
Anh phục vụ điềm nhiên ra đứng cạnh Zen, anh nở một nụ cười hiền.
- Ở đây không có những thứ thức uống thông thường. Nếu là trà, em hãy gọi là Ấm Áp nhé!
Zen tròn mắt ngạc nhiên, với nhanh lấy quyển Menu đặt ngay ngắn bên cạnh lọ hoa thủy tinh trong suốt. Trong khi đó, anh phục vụ không quá lạ lẫm với phản ứng của Zen, anh vẫn đứng đó chờ đợi, thoáng nháy mắt mỉm cười khi Zen liếc nhìn trộm nét mặt của anh. Anh thật lạ!
Đúng là chẳng có những tên gọi như bình thường. Những thứ thức uống được đặt bằng những cái tên nghe khác biệt. Diễn tả như thế nào nhỉ? Tức là chúng mang cho người ta cái cảm giác mà người ta cần khi dùng chúng. Vô vàn những cái tên chỉ cần nghe và đọc thôi đã muốn dùng thử. Ấm Áp, Bình Yên, Lãng Quên, Chờ
Đợi, Hy Vọng, Hạnh Phúc,… Mây thật lạ!
- Không. Anh cho em một Bình Yên nhé!
Zen mỉm cười, đặt quyển Menu vào chỗ cũ, ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Mây nằm ở một góc nhỏ, trong một con ngõ nhỏ. Ngõ vắng xôn xao mùa vàng những lá, ít ai qua lại, tránh xa hẳn cái ồn ào náo nhiệt của phố phường ngoài kia. Zen chỉ cần hít hà một lúc đã thấy dường như phổi mình căng tràn sức sống. Cái không khí trong lành quyện với mùi hoa thoang thoảng và mùi café nồng nàn. Tất cả tạo nên một quán nhỏ dung dị và bình yên. Lời giới thiệu quả không ngoa.
2. Chủ quán Mây.
Khi Zen ngồi nghịch ngợm với cái vòng dây trên tay, lắc lắc mạnh một hồi thì những vòng dây bị tuột, vòng tay văng ra xa một quãng khiến Zen hoảng hốt. Zen quay lại nhìn, thấy một anh thanh niên đang trầm ngâm ở đó. Nét mặt thoáng buồn, thoáng lo âu, tay đặt lên trán day day thái dương liên hồi.
- Bình Yên của em đây nhóc!
- Em cảm ơn!
Anh phục vụ đem ra một ly nước cam sóng sánh. Zen bật cười. Nước cam chính là bình yên hay sao?
- Có cả vị bạc hà nữa. Sẽ hơi khác so với những chỗ khác.
Anh phục vụ như hiểu ý, nhìn Zen nháy mắt. Zen mỉm cười. Lát sau, khi anh ấy vừa định quay người đi, Zen đánh bạo hỏi.
- Anh ơi, thế anh chàng kia đã gọi gì thế?
- À…
- Có vẻ như anh ấy cũng cần Bình Yên anh nhỉ?
Zen nhanh nhảu, tay khuấy nước, tay vân vê cằm ra vẻ suy nghĩ. Anh phục vụ hơi đỏ mặt, anh ấy đáp nhanh và quay đi.
- Không. Anh ấy gọi Lãng Quên.
Thật ra, con người ta nhiều khi cố chấp lắm. Có những chuyện biết chắc chắn rằng không thể quên được nhưng vẫn mong muốn được quên đi. Sở dĩ, khi chúng ta gặp một ai đó, nhớ về một ai đó đã như là định mệnh.
Việc nhớ một người là một việc không quá khó nhưng để quên đi một người lại chẳng hề dễ dàng một chút nào. Cái mà gọi là Lãng Quên kia có phải cố tình làm cho người ta nhớ nhung hơn không? Mỗi một nỗi niềm khắc khoải là một sự đau đớn mà chỉ riêng trái tim mới đón nhận được. Có chăng là chúng ta tự lừa dối bản thân, hết lần này đến lần khác, rằng ta đã quên, sẽ quên và sẵn sàng quên. Nếu mãi mãi không thể quên được, sẽ tự huyễn hoặc mình bằng một cái gì đó gián tiếp. Nhưng may thay, chẳng có gì là mãi mãi cả.
- Em tò mò gì thế cô bé?
Bất chợt Mây quay sang nhìn tôi cười. Nụ cười hiền khoe hàm răng trắng bóng. Khuôn mặt ủ dột khi nãy biến mất, thay vào đó là nét rạng rỡ như muôn vàn mặt trời đang tỏa sáng. Zen bị vẻ đẹp trai chói lóa đó làm cho hoa mắt bởi thật ra chỉ tồn tại duy nhất có một mặt trời mà thôi.
- Em nghe nói anh chọn Lãng Quên…
Zen lí nhí. Lần đầu tiên bắt chuyện với người lạ, Zen lại đi lần về quá khứ của người ta. Rốt cuộc, thứ người ta muốn giấu đi là Quá Khứ. Thứ người ta muốn quên đi cũng là Quá Khứ. Vậy mà Zen hỏi đầu không hỏi, đuôi không hỏi, hỏi ngay đúng cái mà người ta đang loay hoay cố tìm cách để quên đi là sao?
- Em tò mò gì à?
- Tại sao anh lại phải chọn cách để quên đi?
Zen ngô nghê thật hay giả vờ ngô nghê? Nếu đó là những quá khứ đẹp, những kỉ niệm có thể đi cùng năm tháng thì tất nhiên chẳng ai chọn cách làm mờ chúng cả. Chỉ có thể là những gì mang lại muộn phiền và khổ đau. Zen đột nhiên thở dài.
- Haizz…
- Em sao thế? Anh còn chưa nói mà?
Anh chàng mỉm cười. Mây mỉm cười. Zen gọi anh là Mây vì anh ngồi ở Mây, anh nhẹ nhàng và tĩnh lặng giống một vầng mây xốp trắng.
- Vì em nghĩ, người đẹp trai như anh cũng có điều phiền muộn thì thật là phí quá. Khuôn mặt anh lúc buồn cũng đẹp, lúc che giấu đi nỗi buồn cũng đẹp, lúc cười cũng đẹp. Nhưng tất nhiên là con gái muốn nhìn thấy anh cười hơn rồi.
Zen lập luận thiếu logic, Zen lòng vòng và luẩn quẩn khiến anh chàng bật cười. Anh chàng cười cái ngô nghê của Zen, cười cái thú vị của Zen, cười cả cái cách Zen đang cố kéo anh ra khỏi những muộn phiền riêng nữa. Anh thầm cảm ơn Zen vì điều đó.
- Cảm ơn em!
Nói rồi anh chàng quay lưng đi. Zen ngẩn ngơ vì chưa biết vừa rồi anh có tồn tại thật hay không. Cho đến lúc anh phục vụ đi ra, đập nhẹ vào vai Zen một cái hồ hởi.
- Chủ quán chỗ anh đó. Đẹp trai không? Mà em cừ lắm, lần đầu bắt chuyện đã làm anh ấy bật cười.
Anh phục vụ nháy mắt, Zen còn ngồi ngần ngừ một lúc.
“Kể ra thì gọi anh ấy là Mây cũng đúng!”
3. Chuyện của Mây – Chuyện của Zen.
Zen ghé qua Mây một vài lần, gặp anh chủ quán Mây một vài lần. Lần đầu tiên gặp lại là ngày Hà Nội chớm heo may, gió se lạnh và những vầng mây trên trời chuyển từ màu xanh lam sang màu xám đục, Zen khoác một chiếc áo cadigan mỏng màu ngọc bích, đi về phía bình yên của quán, tìm cho mình một chỗ ngồi ấm hủm.
- Em tên gì?
- Anh gọi em là Zen nhé!
Anh phục vụ xuất hiện, ngay sau đó là Mây. À, ý Zen là anh chủ quán. Nhớ lần đầu tiên Zen đã đặt tên cho anh ấy là Mây. Vậy đấy, dễ nhớ, dễ gọi, không thể lẫn với bất kỳ ai được.
- Sao em lại thích tên Zen?
- Trong tiếng Nhật, Zen có nghĩa là “thiền”. Em đọc thoáng qua ở đâu đó vậy là em bồ kết cái tên này.
Zen cười toe. Mây cũng mỉm cười. Anh chàng nhận ra Zen trở thành khách quen của quán từ sau cái hôm gọi Bình Yên. Ở cô bé có điểm gì đó hồn nhiên và hơi ngờ nghệch. Ngờ nghệch một cách đáng yêu. Cả cái cách em bắt chuyện làm quen tự nhiên như thể không còn cách nào tự nhiên hơn thế khiến anh hơi chững người, xong lại sẵn lòng làm quen với Zen – một cô bé hay mỉm cười vô tư lự.
- Sao lúc nào cũng thấy em ghé qua đây một mình thế?
- Sao lúc nào em gặp cũng thấy anh ngồi một mình thế?
Zen bật cười, Mây cũng bật cười. Đáng ra Zen không nên hỏi như thế.
- Vì anh đã chọn Lãng Quên, nên khi chưa thể quên thành công một ai đó, anh sẽ còn phải một mình ở quán dài dài.
Mây nháy mắt với Zen. Lần này thì Zen không thể lập luận gì cả. Zen chọn Bình Yên, lúc nào cũng là Bình Yên. Không hẳn vì đồ uống đó hấp dẫn Zen đến nỗi không còn món gì khác để gọi, chỉ vì Zen thích cái tên ấy. Vì Zen đang cần… cần Bình Yên.
- Anh gặp lại cô ấy sau hai năm du học. Cô ấy đề nghị bọn anh nên tiếp tục cuộc tình dang dở sau hai năm. Và anh vẫn còn yêu cô ấy. Em đoán xem, anh đã trả lời như thế nào?
- …
- Lúc cô ấy chờ đợi câu trả lời của anh, tự nhiên anh buông ra một câu nói mà đến anh cũng không ý thức được: “Em không khác ngày xưa là mấy…”.
- Sau đó thì sao ạ?
- Cô ấy vờ như không nghe thấy vì lý do gió ngoài trời thổi quá to. Thật ra anh biết cô ấy nghe rất rõ, mắt cô ấy ngấn nước. Nhưng ngay sau một giây lấy lại bình tĩnh, cô ấy đứng dậy và không bao giờ bọn anh gặp lại nhau nữa.
- Vậy tại sao anh không quay lại với chị ấy? Anh còn yêu chị ấy mà?
- Ừ. Nhưng cho đến khi anh nhận ra… thì anh lại không thể nữa…
Anh dứt lời thì quay người đi. Đó là những lời cuối anh nói với Zen.
Zen nghe gió thì thào bên tai mình câu ấy. Giống như kí ức của những ngày mới chia tay ùa về. Anh người yêu của nói với Zen một điều gì đó tương tự.
“Zen hôm nay không khác với Zen của ngày xưa là mấy…”
Lúc ấy Zen cũng vờ như không nghe thấy. Nhưng Zen khác Mây, là Zen quay đi và chủ động rời xa người ấy. Zen thấy mắt mình ngập bóng nước và ráng chiều ảm đạm bên những rặng cây vi vút gió.
Có những lời nói mặc dù bản thân nghe thấy đối phương nói rất rõ xong lại vờ như không hề nghe thấy. Cũng có những lời nói mặc dù bản thân không thể phủ nhận xong lại không muốn thừa nhận. Bởi lẽ những lời nói đó gai góc và sắc nhọn đến mức có thể đâm xuyên tim, làm rơi vỡ những mảnh kí ức tươi đẹp còn xót lại của cả hai người. Dù muốn dù không, cách tảng lờ như không nghe thấy sẽ là hay nhất. Khi ấy được mặc sức khóc, được mặc sức quay đi, vờ như gió thổi quá to và bụi quá nhiều.
Zen từng thế, bạn gái của Mây từng thế. Ở vị trí của Zen, Zen sẽ hiểu được tâm tư của bạn gái Mây. Giống như Mây sẽ hiểu được tâm tư của anh chàng người yêu Zen. Một chuyện tình cờ khiến những người trong cuộc được hoán đổi vị trí cho nhau. Cũng vì một dịp tình cờ…
4. Lãng Quên còn có một cái tên khác – là Bình Yên.
Lần này, Zen chờ Mây từ khá sớm. Anh phục vụ đặt trên bàn, trước mặt Zen một Bình Yên. Như đã quá quen với sự xuất hiện của vị khách này, thức uống này, góc bàn này, thế nên anh phục vụ không phải khó khăn trong việc hỏi han Zen về đồ uống, thay vào đó, anh ấy bắt chuyện với Zen một cách cởi mở như những người bạn thỉnh thoảng gặp nhau để chuyện phiếm.
- Hôm nay em tới quán sớm thế?
- À, em tìm anh Mây.
- Chủ quán anh ấy ạ!
- À, ra thế!
Zen mỉm cười, anh chàng phục vụ cũng cười hiền.
- Anh này, anh làm ở quán được bao lâu rồi?
- Từ những ngày đầu tiên mở quán.
- Vậy á? Vậy chắc lâu rồi nhỉ?
- Không. Từ sau khi anh Mây về nước. Anh ấy mở quán, đặt tên là Mây. Chắc ngót nghét hai năm.
- Chậc chậc.
Đúng lúc ấy thì Mây xuất hiện, anh nhướn mày vì Zen và phục vụ của mình đang ngồi chuyện phiếm với nhau. Zen cười tinh nghịch, nháy mắt cố ý bảo Mây đừng trách móc nhân viên của mình, tất cả là vì Zen dụ dỗ anh ấy nói chuyện mà thôi.
- Anh quay lại với chị ấy đi ạ!
- Huh? Hôm nay hẹn anh ra đây để nói chuyện này à?
- Ừm. Thay vì gọi Lãng Quên mỗi ngày, anh thay bằng Bình Yên đi. Sau đó lần lượt sẽ là Đợi Chờ, Hy Vọng. Và cuối cùng là Hạnh Phúc. À, thỉnh thoảng chắc sẽ có lúc anh gọi đồ uống tên là Hờn Ghen đấy!
Zen nháy mắt, miệng cười tươi như thể bầu trời u ám ngoài kia chẳng là gì cả, trên má em đã ửng hồng hai vầng thái dương nhỏ nhắn.
- Vậy còn em thì sao? Bày đặt dạy anh nữa. Em gọi Bình Yên mỗi ngày thì em sẽ được Bình Yên chắc?
Mây hỏi lại khiến Zen tắt ngấm. Tất nhiên là không bình yên rồi, vì không bình yên nên Zen mới mong muốn tìm bình yên đó thôi.
- Thật ra, Lãng Quên không khác Bình Yên là mấy. Đôi khi Lãng Quên lại là sự Bình Yên!
Mây buông một câu nói nhẹ bên tai Zen, dường như khi nói ra câu nói ấy, Mây đã khóc. Anh khóc một cách lặng lẽ, không thành tiếng động, không nấc và cũng không dễ dàng gì có thể nhận biết. Chỉ là một vài giọt tròn gỉ từ khóe mắt hoe đỏ của Mây. Zen cảm giác rằng anh đang dằn lòng để khóc.
Thật ra, con trai khi khóc khác con gái rất nhiều. Họ tốn quá nhiều sức lực để kìm nén cảm xúc, kím nén những giọt nước mắt trào ra từ khóe mi. Việc họ khóc giống như đang nuốt nước mắt vào trong vậy. Trong khi đó, phái nữ thường khóc một cách thoải mái cho hả lòng hả dạ. Đôi khi họ khóc như một cách để giải tỏa. Thế mới nói, con gái cần con trai bên cạnh mỗi khi khóc, có một ai đó để dựa vào và cảm thấy không đơn độc. Còn con trai, mỗi khi khóc họ chỉ cần một mình, chỉ một mình để gặm nhấm những nỗi niềm riêng. Với họ, đó là cuộc sống!
- Có chuyện gì thế ạ? Em xin lỗi…
- Cô bé ạ, anh chẳng có lỗi đâu mà cho em xin. Nhưng hãy nghĩ về những gì anh đã nói nhé!
Khi Zen ngước lên nhìn Mây lần nữa thì những giọt nước mắt trên má anh đã kịp khô. Mây ra về, khuất sau ngõ nhỏ bằng cái dáng cao gầy in xiêu vẹo trên nền đường dát vàng ánh sáng.
- Zen à, người yêu anh ấy mất do một tai nạn xe. Nghe đâu ngay vào cái hôm hai người gặp lại. Tiếc thật, vì mọi người đều nghĩ hai người sẽ quay lại với nhau sau hai năm, vậy mà…
Khi anh phục vụ xuất hiện, nhấc ly nước của Zen và Mây lên, lau lau qua mặt kính bàn, anh đã nói với vẻ mặt buồn buồn và thông cảm. Zen sững người. Là vì chị ấy không còn nữa. Vì không còn nữa nên mới chọn cách Lãng Quên…
Vậy là Mây đã đúng. Đôi khi con người ta không thể chọn gì khác ngoài sự lãng quên. Có những chuyện là cố tình mong muốn nhưng có những chuyện lại nằm ngoài ý muốn. Nếu ngày hôm ấy, Mây không nói với người yêu câu nói đó, chị ấy không đứng dậy và ra về ngay lập tức thì liệu mọi chuyện có khác? Liệu rằng Mây có khóc lặng lẽ như thế… Và liệu rằng Mây mà Zen gặp bây giờ có mãi mãi chọn sự Lãng Quên như cách đi tìm Bình Yên cho mình…
Zen rời quán, khi ấy những vầng mây đang khóc, trời âm u và màn mưa giăng trắng xóa…