Có những mùa đông đi bên nhau giữa phố, có một bàn tay luôn nắm một bàn tay, thật chặt. Anh bảo, làm như vậy để mình không lạc mất nhau, để tất cả mọi người đều biết, mình là của nhau.
Em ngước đôi mắt chưa từng ướt vì bất cứ nỗi đau tình yêu nào, ngỡ ngàng nhìn anh trong hạnh phúc . Em đắc thắng với những cơn gió mùa, dù lạnh đến đâu vẫn không làm đôi bàn tay em lạnh. Em hãnh diện vì giữa phố đông, có bao người không được may mắn cầm một bàn tay khác. Và em hanh phúc vì giữa dòng đời, dòng tình trăm ngả, trái tim vẫn không bị lạc nhịp...
Vậy mà hôm nay, em cảm thấy mùa đông lạnh hơn thường lệ, mặc dù vẫn quàng kín cổ chiếc khăn anh đưa, tay vẫn đeo đôi tất màu tím cà anh thường chê sến. Ấy hẳn là bởi vì, em đã bị lạc, giữa con đường tình trăm ngả... Chính em là người buông, bởi vì em cảm nhận được, đôi tay của anh không còn đủ yêu thương để cầm chặt em thêm một lần nào nữa.
Phố vẫn thế, mùa vẫn ùa về, chỉ có chúng ta là không bên nhau. Anh có còn nhớ gốc lộc vừng rủ bóng trên đoạn đường mà sinh viên trường em vẫn thường gọi là "con đường tình yêu"? Năm nay hoa trổ muộn, em cũng không buồn so chùm dài chùm ngắn, bởi nó cũng giống như tình yêu, lúc hợp lúc tan. Điều giản dị vậy, mà trước đó, em vẫn thường trăn trở bao lần về sự bất công cho những chùm hoa không được dài, vì thế mà ít bông hơn những chùm khác. Cũng như đôi tay ngón dài ngón ngắn, có bao giờ chúng tị nạnh nhau không?
Em vẫn mỉm cười mỗi khi nghe ai đó nói về anh, về cô bạn gái mới chung trường, chung khoa, chỉ sau em một khoá. Em thường thắc mắc không hiểu sao, anh lại yêu một người giống em đến vậy? Phải chăng đó lại là cái duyên nữa, hay anh vẫn thấy bàn tay cô ấy giống bàn tay em? Ừ thì cứ cho là em ngộ nhận cũng được... Nhưng cô ấy có tốt hơn em không? Cô ấy có biết viết những bài thơ khi bất chợt nhớ anh? Cô ấy có biết ôm anh thật chặt, bằng vòng tay nhỏ mỗi khi ngồi sau xe anh? Và cô ấy có biết đan những đôi tất tay bỏ ngón, vì đặc thù công việc của anh không thể đeo tất trùm hết ngón tay?
Người ta nói, sau khi chia tay, thứ vỡ vụn nhất là niềm tin. Em thì thấy sẽ là sai, nếu như người ta đặt niềm tin vào nhau nhiều quá... Ừ thì đến được với nhau là do duyên, nhưng ở lại thì không hẳn là do phận. Đó là do sự số gắng của cả hai người. Giống như đôi bàn tay, cả hai cùng phải nắm thật chặt. Một người nỡ buông, người còn lại sao đủ sức giữ?
Mùa đông lạnh rồi, dẫu sao em cũng cần một nguồn ấm cho riêng mình anh nhỉ? Em sẽ đi tìm một bàn tay, giữa hàng triệu đôi bàn tay nơi thị thành, phố xá. Em sẽ đi tìm hơi ấm, giữa biết bao hơi thở nồng nàn. Và em cũng sẽ đi tìm một nhịp đập, giữa hàng triệu trái tim cũng đang lạc nhịp... Dẫu những tích tắc của thời gian không thể nào trùng nhau như trong quá khứ , và đôi bàn tay mới có những ngón dài ngắn khác nhau, nhưng em tin, nó vẫn đủ sức nắm tay em thật chặt, để em không bị lạc thêm một lần nào nữa.
Và anh cũng vậy. Hãy nắm chặt tay cô gái kia, anh nhé!
Hoài Phùng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet