Chiều qua, gió lạnh bắt đầu len lỏi qua từng kẽ tóc, ngấm vào da thịt, đủ để con người ta cảm nhận được sự thay đổi của khí tiết mùa thu. Khoác một chiếc áo dài tay, hòa mình xuống phố và tìm cho bản thân một thú vui, xuống đường để được hưởng thụ cái không khí mát mẻ này.
Hà Nội những ngày đầu tháng 10, năm nay trời lạnh muộn hơn mọi năm, đến hôm kia còn nắng chang chang cho người ta ra đường phải che kín mặt. Vậy mà hôm qua thôi, bước ra ngoài đường sáng sớm, cái lạnh chợt ùa vào cơ thể - bỗng nhiên rùng mình - nhận ra mình đang khoác chiếc áo mỏng tanh cho gió cứ thế thổi, đánh tan cơn buồn ngủ kéo đến vừa rồi. Rồi bất giác một cơn mưa thu rải xuống, bước đi trên vỉa hè và đứng đợi bên bến bus, lướt nhìn dòng xe cộ đang hối hả. Mưa và lạnh, luôn cho tôi một cảm giác bồn chồn khó tả. Phải chăng đó chính là sự ám ảnh của những lần đi lạc một mình trên phố, hay chính là sự cô đơn lạc lõng của một đứa con gái giữa thành phố tấp nập với ánh sáng hoa lệ của đèn đường phát ra từ những dãy nhà tầng san sát.
Chuyến xe bus tôi đang đợi cuối cùng cũng đến, vội vã bước lên mà trong đầu đang không biết mình sẽ đi đâu. Thì ra mình đã ngấm nước mưa rồi, may mắn thay tôi chọn cho mình được một chỗ trống trên xe bus và ngồi gần cửa kính. Nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, từng khung cảnh quen thuộc mà xa lạ cứ hờ hững trôi qua. Đêm qua tôi đã ngủ muộn và định dành thời gian ngồi viết lách những thứ suy nghĩ mông lung của mình cơ, nhưng rồi khi gõ dở dang được vài dòng trên trang word, đôi mắt díp lại bởi nhận thấy hình như hôm nay mình thực sự không muốn viết, cảm xúc dù có viết ra ngay lúc này cũng chỉ là ép buộc và gượng gạo mà thôi.
Có thể rất nhanh, chỉ sau một đêm, khi trời sáng, tỉnh dậy mở toang cửa sổ đã thấy gió lạnh ngập tràn luồn vào qua kẽ cửa, choáng hết hơi ấm trong phòng, khác hoàn toàn với cái không khí còn nóng nực của ngày hôm qua. Trong nắng sớm nhạt màu, lá thu vàng khẽ rụng, sắc vàng rực lên lấp lánh. Có nghe chăng cung đàn vọng lên từ góc phố? Chiếc lá vàng cựa trong gió khẽ đung đưa như bản du ca rạo rực những ân tình. Đủ cho những tâm hồn tưởng già nua theo năm tháng, những vết nhăn chày xước vệt thời gian và đôi mắt không còn tia ấm áp chợt ngân lên chầm chậm những mơ màng.
Người ta nói, mùa thu Hà Nội có thứ gì đó tình cảm lắm, sâu và đượm biết bao, dù có muốn cố tình phớt lờ nhưng vẫn không thể nào tránh được thứ cảm xúc mãnh liệt len lỏi trong từng nhịp thở, trong từng chiều sâu cảm nhận.Thoáng chút trầm tư, thoáng chút hốt hoảng, thu về rồi tôi có thể bớt giấu diếm được bao lâu?
Cũng có ai từng nói, mùa thu về người ta được sống thật với lòng mình, tôi yêu mùa thu Hà Nội da diết, yêu như yêu chính bản thân mình vậy, cũng bởi vì khi đó tôi mới có thể sống thật hơn, thật trong những rung cảm, thật trong những trải lòng, thật trong từng nhịp thở mà không phải hốt hoảng hay loay hoay mỗi khi gặp phải mớ hỗn độn xảy đến với mình, không cần phải chạy dài với những suy nghĩ miên man vô vọng.Ngày xưa, khi một người bạn hỏi tôi thích mùa nào nhất trong năm, vẫn nhớ, câu trả lời là mùa thu, và đến bây giờ cũng vậy, câu trả lời vẫn không thay đổi.Mùa thu vẫn còn sót lại những cơn bão rớt làm hoa lá rụng tơi bời, vẫn còn vài ngày nắng gắt của mùa hè, xen lẫn những ngày chớm lạnh đầu đông…Có lẽ những điều đó làm tôi nhớ nhiều mùa thu Hà Nội.
Một buổi tối đi trên đường thật chậm, bỗng bắt gặp mùi hoa sữa thoang thoảng hòa vào trong gió, một cơn gió se lạnh khẽ thổi qua phảng vào cánh mũi mùi hương dễ chịu. Tôi chỉ thích hoa sữa đầu mùa, vì khi đó nó còn nhẹ nhàng dìu dịu chứ không nồng đậm gay gắt như hoa sữa giữa mùa. Hoa sữa chỉ có một màu trắng xanh không nổi bật như những loài hoa khác nhưng nó thật đặc biệt, vì có hương quyến rũ và cuốn hút lòng người. Kỷ niệm bất chợt ùa về, nhưng chỉ là dĩ vãng… Mùi hương của hoa sữa hòa trong tiếng ồn ào của phố xá, bản thân như bị lạc vào giữa nắng gió mùa thu. Hương hoa sữa có thể đọng thành từng giọt rơi xuống tóc như những bản nhạc không lời. Và rồi, chợt có ước muốn gom hết những cánh hoa vừa kịp rơi xuống đất để gom đầy và đặt vào lòng bàn tay ai đó…
Mỗi khi rong ruổi trên đường Hà Nội, đạp xe chầm chậm để cảm nhận cái xao xác của lá, cái se lạnh của gió, lắng nghe bài hát “Có phải em mùa thu Hà Nội?” sẽ tự cười mãn nguyện mà thưởng thức không khí mùa thu đang ban tặng cho mình. Để thấy mình và mùa thu hòa đồng trong nỗi nhớ và niềm hy vọng. Cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng vào những người quanh mình.
Mặc dù biết mùa thu Hà Nội là không phải của riêng ai nhưng sao thấy với bản thân mình nó riêng đến thế? Hay trong cảm nhận của mỗi người cái đặc trưng ấy chính là đặc trưng tâm trạng, được giãi bày, được đem ra từ góc khuất của tâm hồn bấy lâu che giấu? Với bản thân, thấy mùa thu vẫn đẹp với riêng mình, thấy nắng vẫn ngọt vàng, gió vẫn nhẹ nhàng, và con người hình như dễ mến và dễ thông cảm cho nhau hơn.
Đến rất nhanh và đi cũng rất vội vàng, biết rằng thu Hà Nội vẫn rất tàn nhẫn với những ai không biết trân trọng và nâng niu. Mùa thu đến và đi như một nỗi tình cờ. Mùa thu lặng lẽ và dịu dàng đi vào quỹ đạo thời gian của tự nhiên. Mùa thu tuy ngắn ngủi nhưng gợi cho ta biết bao cảm xúc và mộng ước trong cuộc sống hăng say. Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng.
Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng: "Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được". Bạn ngân nga "Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?
Vậy thì hãy sống hết mình cho từng khoảnh khắc rất riêng trong mùa yêu thương đang về này đi nhé, đẹp nhất trong năm…
"Mùa thu Hà Nội thật đẹp phải không anh?
Ừ, … Nhưng mùa thu Hà Nội rất buồn!
Với em, mùa thu là mùa đẹp nhất."
Thu Thúy Smile
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet