Ngày trước tôi thường hay khóc, giọt nước mắt tôi rất rơi dễ dàng... Lúc ấy tôi thường nghĩ sao mình nhiều nỗi buồn và bất hạnh... Nhưng năm về sau khi mà giờ đây tôi không dễ dàng khóc được nữa... Tôi nhận ra rằng ít ra tôi của ngày xưa nhiều may mắn hơn tôi của bây giờ... Giọt nước mắt của tôi bây giờ không dễ dàng như trước nữa. Không phải là vì bây giờ cuộc sống ngoài kia trở nên bình yên hơn hay tôi đang hạnh phúc... mà là bây giờ tôi trở nên đáng thương hơn xưa. Nhiều người nghĩ rằng những người không khóc là những người đang hạnh phúc và bình yên... Nhưng thật ra, khi người ta muốn khóc lại không khóc được, phải giấu nước mắt vào trong đó mới chính là tận cùng của nỗi đau... Người ta còn khóc được ít ra những người xung quanh còn biết họ đang buồn hay đau... Nhưng một khi người ta cứ trơ trơ với tất cả những sự việc... thì hẳn nỗi đau trong lòng đã quá lớn. Những khi đau quá người ta thường hay "điếng" không biết gì như nhiều người hay nói.
Không khóc đau hẳn là không đau và giọt nước mắt không trực trào trên khóe mi. Không khóc chỉ chứng tỏ một điều rằng người đó có sức chịu đựng và che đậy giỏi nỗi đau của bản thân. Khi giọt nước mắt người ta chẳng rơi nhưng người ta vẫn đưa tay mình lên đôi bờ má vuốt vuốt hư vô thì nỗi đau đó còn gì có thể chữa lành... Khi mà nụ cười đã gọi là khó khăn... và nước mắt càng khó khăn hơn... Người ta thèm khát đến chết được câu nói "Tớ ở đây! Cậu cứ yên tâm tựa vào tớ mà khóc"... Nhưng cơ bản người ta chỉ thèm những thứ không người ta có...
Tôi không khóc nữa, không phải vì tôi đã cạn khô nước mắt... mà là vì đứng trước nhiều quá những nỗi đau... Khóc có nghĩa là thua cuộc, là từ bỏ và cam chịu... thì ôi không còn đủ mạnh mẽ để khóc... Cũng giống như một rừng cây ngã... thì ít nhất cũng có một cây đứng trụ vững... để khi người khác đi ngang cánh rừng ấy người ta thấy rằng sự sống vẫn hiện diện. Tôi gánh trên vai là cả đổ vỡ của gia đình, là những mệt mỏi, hờn trách và nuối tiếc với người... Nặng lắm chứ nhưng làm sao khóc đây? Khi người ta lớn, người ta chỉ ước mình như ngày trẻ dại, dễ dàng khóc rồi cũng dễ dàng quên... muốn nước mắt rửa sạch bao muộn phiền. Nhưng tiếc thay ai rồi cũng trưởng thành. Nặng nề và đau thương của thời gian cứ thế đè nén lên. Và tôi hiểu được rằng khóc đôi khi chỉ làm dày lên nỗi buồn, làm vài người khác lo lắng và vài người khác không thấy yên tâm.
Khi người ta không khóc được thì người ta thường nằm co ro một góc như đứa trẻ ngày còn trong bụng mẹ... Vì khi ấy người ta thấy mình ấm hơn một chút, đỡ cô đơn, lạnh lẽo và đáng thương... Những đêm lạnh, một mình, tôi lại nằm như vậy... Khi ấy tôi chỉ ước giá như mình có thể dễ dàng òa khóc như đứa trẻ những khi tôi buồn để nhiều người ngoài kia còn biết trái tim tôi đã tổn thương ra sao... Giá như tôi không phải xù lông nhím lên để che đậy và chống chọi với mọi thứ... Người ta ơi! Nếu còn khóc được thì hãy còn hạnh phúc nhé...
Ne Ne -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet