Cuối cùng tôi nhận ra rằng, anh thật sự rất đáng thương, đáng thương nhất là lúc anh hỏi " Em không tin anh sao?" Rất lâu sau đó tôi vẫn bật cười khi nghĩ về khoảnh khắc ấy, thực sự... thực sự đáng thương. Chỉ tiếc là bản thân tôi không thể thương hại người khác, nên tôi chọn cách buông bỏ dù thật tâm vẫn rất thương!
Lòng người thật khó đoán, cho dù chúng ta yêu thương nhau bao lâu đi nữa, ngỡ mình đã hiểu 1 người thực sự. Nhưng chợt nhận ra, chỉ có bản thân ngu ngốc ảo tưởng. Dù cho người đó làm tôi tổn thương ngàn lần, tôi vẫn có tìm cho họ 1 lí do... để tha thứ. Thực chất chẳng ai đủ tinh tế để đoán người khác đang nghĩ gì, chẳng ai có thế đi vào suy nghĩ của ai.
Lời hứa ư? Niềm tin ư? Chẳng qua cũng chỉ là thước đo lòng người. Hứa làm gì khi chẳng thế thực hiện, thay vì hứa suông thì chứng minh có phải tốt hơn không? Tin nhau được không khi hết lần này đến lần khác lừa dối nhau, rồi mựơn lí do chia tay chỉ vì không tin tưởng. Miệng nói tin làm gì trong khi tim thấp thỏm, khẳng định phải tin nhau làm gì? Chỉ cần hành động thôi người khác cũng tự hiểu rồi. Tôi đã từng tin anh đấy, chỉ là đã từng...
Tôi thừa nhận, tình yêu sẽ chẳng thể tồn tại lâu bền nếu thiếu đi niềm tin nhưng cũng phải cảm ơn niềm tin anh đã dành cho tôi, để tôi biết giữa chúng ta khái niệm đó chưa từng tồn tại. Anh tham lam muốn người khác yêu thương, tin tưởng anh nhưng thực tế anh chẳng thể cho họ 1 chút cảm giác an toàn, những hành động của anh chỉ phản tác dụng, phản ứng ngược. Vì sao ư? Vì lòng tham và sự giả dối chưa bao giờ chiến thắng. Đa số tất cả đều khởi đầu rất suông sẻ nhưng lâu dài bản chất thật sự cũng sẽ bị phơi bày, đối mặt với 1 vài sự thật, con người ta trở nên thật tầm thường... thậm chí hèn hạ.
Đừng hỏi vì sao tôi mãi mãi chẳng thể tin, cũng đừng oán trách tôi chỉ sống trong nghi ngờ . Hãy hỏi bản thân anh đã làm những gì để đánh mất niềm tin ở người khác như thế. Mắt thấy tai nghe so với những lời nói gió bay, đâu ai ngốc nghếch, mù quáng mãi để nghe những lời giải thích. Đừng đem niềm tin làm cái cớ để thử thách tình yêu của chúng ta trong khi bản thân anh chẳng thể chứng minh được điều gì.
Trong vô số cách, anh chọn cách lừa dối tôi. Trong vô số người, anh chọn tôi để tổn thương... tôi đã vô số lần tự hỏi bản thân đã làm gì sai? Và chỉ có 1 câu trả lời duy nhất, tôi sai vì đã quá tin và quá yêu anh, nên kết cuộc tôi chuốc lấy vết thương lòng ngày qua ngày chỉ mình tôi gặm nhấm. Là tôi ngu ngốc hết lần này đến lần khác cho anh cái quyền tổn thương tôi, hết lần này đến lần khác tha thứ. Trách ai, hận ai khi bản thân mình chẳng thế buông bỏ. Tôi trách tôi đã thương anh quá thật lòng. Tôi hận anh, rất hận nhưng tôi hận bản thân tôi gấp ngàn lần, tôi hận không thể ghét anh, không thể quên anh dù tổn thương trong tôi chồng chất.
Cuối cùng tôi nhận ra rằng, anh thật sự rất đáng thương, đáng thương nhất là lúc anh hỏi " Em không tin anh sao?" Rất lâu sau đó tôi vẫn bật cười khi nghĩ về khoảnh khắc ấy, thực sự... thực sự đáng thương. Chỉ tiếc là bản thân tôi không thể thương hại người khác, nên tôi chọn cách buông bỏ dù thật tâm vẫn rất thương!
Xin lỗi nhưng... Niềm tin lạc mất rồi!
Ha Ni -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet