Thế giới này chẳng phải là điều bất biến mà ta thường nghĩ đến, nó vẫn có sự sinh sôi rồi cả sự mất mát của từnng ngày đang xảy ra quanh ta... Và tất nhiên, có cả cơn ly biệt... Khi một ngày mình hờ hững chia tay...
Tôi qua biết bao nhiêu những ngày buồn với cô đơn, vui qua với cả những cơn say.. Mà vẫn chẳng thể thấy hay đếm được có bao ngừơi đi qua đời mình, số ít ở lại? Từng đặt cho mình những câu hỏi, băn khoăn liệu có đìêu gì là mãi mãi? Mà lại thật hoang hoải khi ít nhìêu tôi lại có một màn đêm thật tĩnh... Mà tim mình thì vẫn đau hoài chẳng có một phút êm ấm?..
Tôi cũng đã từng có nìêm vui, sự bình yên mang tên ai đó, nhưng chỉ là một gì đó thoáng qua để mặt hồ lại gợn sóng?
Có thể biết không biết bao những điều tôi đã từng hy vọng, có biết bao nhiêu yêu thương, những dấu yêu, cả những hương vị ngọt ngào..như cay đắng xen lẫn chát chua hòa vào làm một. hạnh phúc ơi... sao thật như một gíâc chiêm bao?
Vào một ngày nào đó, sẽ có những lúc tự mình ngước lên hỏi với lên trời cao, cần phải có bao nhiêu yêu dấu nữa mới đủ để có thể gĩư một người ở bên cạnh. Sẽ phải có bao những ngày vùi mình vào hiu quoạnh để cảm thấy mình thật sự cần một người ở bên cạnh? Một người có thể là đỉêm tựa, gục đầu vào mà khóc bởi những thứ thật mệt mỏi bởi một điều gì chẳng hề có xa xôi...
Cứ bước qua những ngày dài rồi lại đi mãi mà chẳng hay bíêt ta cứ đang đi về đâu? Chẳng còn buổi tối bình yên hay cuối tùân lặng lẽ.
Thỉnh thỏang thử đứng soi gương rồi thắp một cây nến để ta thấy mình chằng hề đơn lẻ bởi ít ra ta vẫn có kẻ khác bứơc song hành!
Rồi nên có những ngày ta thấy mặn nơi đầu môi, cảm nhận được nhưng giọt nược mắt đã rơi cho những lần bản thân quá yếu đuối. Thấy được cả những hy vọng đang mòn dần mòn dần bởi những thứ thật vời vợi... Thấy mình nhìn bóng mình hay hắt tựa trời xa?
bởi tất cả chỉ là một cơn cay cay ở sống mũi mà thôi...
Tóc Ngắn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet