Con nhớ lắm những ngày tháng chỉ là một đứa trẻ nô đùa cùng đám bạn, để rồi khi về nhận những trận đòn roi.
Con nhớ lắm những buổi chiều đầy gió chạy quanh quất khắp cánh đồng, rồi thả ước mơ bay lên cùng cánh diều.
Con nhớ lắm những lần mải chơi quên cả giờ về, rồi nhận thấy bao điều lo lắng nơi khóe mắt mẹ yêu.
Con nhớ lắm mỗi buổi sáng ngồi trên xe đạp đến trường, len lén ngắm ánh mặt trời rực rỡ nhô cao.
Con nhớ lắm nụ cười dịu dàng của mẹ, ánh mắt trìu mến của ba khi con chập chững bước vào tiểu học.
Con nhớ lắm một tuổi thơ đầy nắng, một tuổi thơ quá đỗi ngọt ngào đã làm nên hai chữ " kỷ niệm" trong con.
Con nhớ cái thời mộng mơ áo trắng đội mưa trên suốt dọc đường về. Nhớ những cử chỉ ân cần của cậu bạn cùng lớp, cái nắm tay ngượng ngùng nơi cuối góc hành lang.
Con nhớ cái nháy mắt đầy tinh nghịch của bác bảo vệ sau mỗi giờ tan học, nhớ gốc phượng già nằm giữa sân trường qua bao mưa nắng, nơi đã chứng kiến bao thế hệ học trò lớn lên.
Con nhớ cả cái thuở ngây thơ vụng dại. Nhớ những lần hờn dỗi đứa bạn thân và ngồi khóc trong góc khuất nơi cuối sân trường. Để rồi chợt thấy ngượng ngùng khi bắt gặp nụ cười của một người không quen.
Con nhớ tất cả, những lời dặn dò của mẹ vào mỗi sáng đi học, những lời trách mắng của thầy cô mỗi lần con phạm lỗi. Để bây giờ con khao khát biết bao được về lại cái ngày xưa ấy, về lại những buồn vui của một thời tuổi trẻ, về lại những dỗi hờn của năm tháng tuổi thơ...
cuộc sống hối hả và nhộn nhịp cuốn con đi. Để rồi hôm nay bất giác ngoảnh lại con chợt thấy tim mình trống vắng. Trước nay con mải kiếm tìm, một hạnh phúc tưởng chừng như xa lắm. Để đến bây giờ con mới hiểu, nó nằm ngay trong những trận đòn của mẹ, trong những lời dỗ dành của ba, trong những kỷ niệm của cái thời nông nổi ấy. Như ngọn gió vô tình tạt qua nỗi nhớ để gợi nhắc về một góc sân trường cái thuở trắng hoa mơ. Con nhận ra trên đoạn đường dài con bước tiếp đôi khi cần một khoảng lặng. Một khoảng lặng để con dừng chân suy nghĩ, để con nghỉ ngơi lấy sức cho cuộc hành trình dài. Một khoảng lặng để con cảm thấy yêu thêm cuộc sống này, để con hiểu rằng hạnh phúc không xa như mình vẫn tưởng, để con biết quanh mình còn bao người lạnh lẽo cô đơn.
Và mẹ ơi con sẽ nhớ. Một khoảng lặng nữa con giấu kín nơi trái tim mình. Khoảng lặng ấy, con dành cho những điều sâu thẳm nhất, những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng đã làm nên những hạnh phúc muôn đời.
Lương Nhạn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet