Hôm nay đường Sài gòn bổng nhiên trở gió, những chiếc lá vàng bay bay lũ lượt rơi rụng chạm mặt đất, đứng chờ xe buýt trong cơn gió lạnh lẽo, trời cũng báo hiệu sắp đỗ mưa mà lòng buồn rười rượi, không biết sao lúc này trơi âm u đến vậy, đôi mắt hướng về phía xa xăm mà mơ màng về một giấc mộng đã sớm tàn lụi.
Cơn đau ấy đã qua được một khoảng có thể gọi là quá khứ mà lòng trĩu nặng không thể nguôi ngoa, bổng nhiên nhớ đến hình bóng ấy, một vóc dáng thanh tú, một gương mặt cuốn hút với một nụ cười hài hước. Anh đã đi về một nơi có bụi có gió xa xăm, về một phương trời ta mãi không chạm mặt, em tự hỏi không biết giờ này bên ấy anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhìn những hạt mưa bay hay những chiếc lá rơi mà tâm hồn cũng đang chùn xuống như em không? Có bao giờ cơn gió ấy, cát bụi ấy hiện ra trước mặt em ngay lúc này? Trái tim em đang cồn cào nỗi nhớ da diết, cơn gió sao vẫn thổi mạnh những chiếc lá đến thế, vẽ trên khung trời hình bóng mỏng manh bay phất phơ không định hình, làm gợi lòng phút xốn sang, xao động của một khoảnh khắc nhớ nhung, bỗng nhiên cảm thấy giới hạn của cuộc đời sao sớm nở sớm tàn.
Ta đã mãi xa nhau, cũng đã đi ngược hướng nhau một thời gian khá dài, mọi chuyện buồn đã qua và điều không thể chấp nhận cũng đã là hiện thực, cũng đã dần buông xuôi trong đôi tay nhỏ bé, anh đã là cơn gió đã bay theo luồng hướng mới, bay ra biển ra bến bờ xa xăm mà vui đùa chạy nhảy lập mái nhà bình yên và kết bạn với hàng xóm mới, em bên này chỉ biết nằm yên trong một góc, vòm trời rộng lớn lắm, em chẳng thể bay xa và thoát khỏi nó, anh đang vi vu với cuộc sống mới đầy ắp tiếng cười, còn em chỉ biết sống trong quá khứ với tháng ngày cố cười mà bước đi.
Chợt gió thoảng em nhìn dòng người, nhìn vòm trời rộng lớn mà hỏi giới hạn hạnh phúc sao mong manh đến thế. Nỗi đau vô hạn chẳng thể vơi, nó khắc sâu tận đáy tim sao chẳng thể lành lặn hoàn toàn như thủa ban đầu, tìm đâu ra hạnh phúc thực sự đây, hay chỉ là ảo giác đến rồi đi trong tí tắc mà chỉ có thể cầm nắm trong một khoảnh khắc ngắn chứ không thể là lâu dài mãi mãi, đó chỉ là phép thử thôi sao, chỉ là phù phiếm hoa lệ ngắn ngủi hay chỉ là phù du hoang tưởng, đâu mới là tình yêu chân thành, đâu mới là cuộc sống như ta từng tưởng. Em đã nghĩ về anh về những giới hạn hạnh phúc thật ít ỏi, làm sao cho vơi tâm hồn khi ta đang lạc bước vào giấc mộng cố mãi mà không thoát khỏi, dù đã cố cựa quậy vùn vẫy khỏi đám bùn lầy trong cơn mê sảng kéo dài dài từng cơn đau nhói.
Rồi sẽ có hạnh phúc thực sự ư? Có ai có thể tin tưởng hoàn toàn, có ai giao phó trái tim mà không suy nghĩ cho lợi ích bản thân, hạnh phúc luôn đi kèm với nỗi đau, chẳng có gì là mãi mãi là bất biến, rồi cũng tan biến thành những mảnh vụn, đến một lúc nào đó mà nhặt nỗi đau để ghép lại thành hình khối mới của hạnh phúc, mà chẳng bao giờ trọn vẹn trong suốt như thủa trước.
Gió vẫn đang bay phất phơ cùng chiếc lá, chợt cơn lạnh làm lòng em tê tái, có lẽ em đã suy nghĩ quá nhiều, em cũng nên tìm lối thoát, bến bờ trú ẩn mới cho bản thân, nhưng chỉ là đôi khi em cảm thấy mông lung, chỉ biết nhớ, chỉ biết cô đơn, mà nghĩ về bóng dáng một người yêu đã quá xa xăm chẳng thể nhìn thấy trong vòm trời nhỏ bé đơn côi.
Star Sea -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet