Hà Nội của những trang nhật kí buồn, Hà Nội của những ngày xa nhà, Hà Nội của những áp lực , Hà Nội của những mối quan hệ sai lầm, Hà Nội của những đớn đau dằn vặt lặng thầm 1 mình, Hà Nội của những giọt nước mắt còn vương dài trên tà áo em bay....
Hà Nội đẹp, vẻ đẹp mà chẳng nơi nào có được
Nhưng Hà Nội trong em chỉ toàn kỉ niệm buồn. Đôi lần e thấy ghét Hà Nội- ghét thành phố ấy vô cùng. Chưa 1 lần em muốn gắn bó với mảnh đất này. Bởi lẽ Hà Nội mang trong nó quá nhiều thứ, khiến nó trở nên ngột ngạt, xô bồ, bon chen và cũng có phần dơ bẩn. Em là một tế bào nhỏ bé trong nó nhưng chưa từng 1 lần muốn thương nhớ về Hà Nội, bản thân muốn bài xích, nép mình dưới bóng lớn Hà Nội mà sống qua ngày dài.
Hà Nội của những trang nhật kí buồn, Hà Nội của những ngày xa nhà, Hà Nội của những áp lực, Hà Nội của những mối quan hệ sai lầm, Hà Nội của những đớn đau dằn vặt lặng thầm 1 mình, Hà Nội của những giọt nước mắt còn vương dài trên tà áo em bay....
Hà Nội khiến em chẳng còn là cô bé,cứ mãi hồn nhiên, ngây thơ mà trong sáng nữa. Sống thực tế hơn, gồng mình lên giữa những con người ngoài kia rằng tôi mạnh mẽ, rằng tôi kiên cường. Rằng em là một con ốc sên cứ cho rằng ai chạm tới chỉ cần thu mình vào cái vỏ bé nhỏ của nó thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng chỉ cần 1 lực rất nhỏ cái vỏ đó sẽ dễ dàng mà vỡ vụn. Em cứ ước con người nếu bớt đi vài mối quan hệ ko cần thiết thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn, những mối quan hệ xã giao, những con người lặng lẽ bước vào cuộc đời mình rồi ra đi một cách giằng xé.
Em muốn về nhà, gục vào vai bố, khóc cho lớn. Rằng con chẳng muốn lớn lên. Càng hiểu về con người quá nhiều càng cảm thấy đáng sợ. Càng hiểu rằng xã hội này không bẩn thỉu chỉ là bản thân con quá ngây thơ.
Em cười chính em
Huyền Trang -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet