Một chiều nắng tắt giữa vô vàn người dưng, ta lại hẹn hò với cô đơn ở một góc nhỏ vắng người. Nhấp từng ngụm cafe mà thấm cái đắng tới tận trong lòng. Giữa thế gian đông đúc như chỉ có một mình mình tồn tại.
Một đêm dài giữa chộn rộn những cuộc vui bỗng thấy mình nhỏ bé, ngây thơ và khờ dại biết bao. Bước qua bao nhiêu bước ngày xưa, đôi lúc không biết vương vấn có còn là phung phí.
Ký ức mãi mãi là bức tranh đẹp nhất, dù cảnh vật hiện tại có rực rỡ đến đâu.
Người hoài niệm thì si tình , vốn dĩ thế gian kẻ đa tình có bao giờ nhung nhớ. Hay là vì nhung nhớ mới trở nên đa tình.
Giữa con phố quen mà lòng lạnh tanh vắng ngắt như đang lạc lõng ở một nơi xa lạ.
Có những tháng năm mệt nhoài như thế, vài lần vụn vỡ rồi lười yêu như chưa bao giờ..
Men rượu liệu có cay như đời, liệu có say được không, say rồi có quên được không. Cứ trách mình ngu dại mà thương mà nhớ. Ôm trong lòng rồi tự đau, người có biết không hay chẳng thèm đoái hoài.
Một sáng mây trắng vắt ngang vai mà xót xa trong bình yên. Trống rỗng có còn là tính từ khi mà tim trống hoác cứ như có người lấy dao mà khoét.
Nhân gian hữu tình, đời người như một giấc mộng. Đêm qua nằm mơ, đến khi ngày là ác mộng lại muốn nằm mơ. Là ta không tỉnh cũng chẳng say, ai bỏ được ai, ai chờ được ai. Người của người ai nào hay biết.
Người đau lòng kẻ thương tâm. Người đi mang theo cả mùa đông để nắng tràn về cho lòng ta lạnh tanh vắng ngắt. Lạc vào mê cung tim người giờ ta ở lại đến xương tàn hóa bụi, để người đưa gió thôi tan.
#DiDi
Di Di -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet