Tại sao vô tình chúng ta lại gặp nhau, sao lại thương nhớ, đời nghiệt ngả nên giờ chỉ còn đọng lại những mảnh vỡ rạn nứt chia xa, anh đã là mây khói xa xăm mịt mù, chỉ hằng đêm nhớ chỉ đôi lúc tìm về quá khứ, rồi lại chợt nghĩ sao chiếc hộp kí ức đôi lúc mở ra khơi gợi người ta bước vào trú ẩn với bao bùn lầy để khi đóng lại lủi thủi gập mặt trong bóng tối, hàng mi trào dâng chẳng biết bấu víu vào chốn đâu.
Chỉ vô tình chẳng ai là người có lỗi, đường đời hai ngả nên giờ đây chỉ biết quên như chưa từng yêu..
Anh là nắng với sắc tình bất diệt, có hạt sương nào lại thiếu nắng không hả anh?
Chỉ vô tình ta chạm mặt nhau, chỉ vô tình vài câu nói yêu, chỉ vô tình anh nói một câu, chỉ vô tình em hờn giỗi, chỉ là vô tình anh im lặng nên giờ đây vô tình đã là người dưng, vô tình suốt cuộc đời em buồn đau, vô tình ta đã xa nhau mãi mãi. Em là sương và sương chỉ tan trong nắng, nhờ có nắng sương mới bớt lạnh, sưởi ấm từng tế bào với ngọn lửa tình yêu nồng cháy, em là sương nên lòng em luôn lắng đọng muôn vàn nỗi nhớ, em mong nắng sẽ lên khi bình minh trở dậy, để sương tan đi trong những giấc mơ dài, bầu trời trôi vạn vạn nỗi nhớ, vũ trụ không gian biến đổi khôn lường, em biết tìm đâu ánh nắng cũ ngày xưa?
Mặt trời sáng tỏ, chiếu rọi khắp không trung, có thể nào mang ánh vị màu nắng rực hồng chen vào mọi ngõ ngách khẽ lá để hạt sương tan chảy, nỗi nhớ theo tiếng gọi mà ngừng ngưng đọng, rơi vài giọt trên mi lá tan biến hoàn toàn như chưa bao giờ xuất hiện trở về ban thủy khoan sơ như lúc ban đầu đẹp tươi, xanh tốt, rạo rực. Giọt sương rất nhỏ và mong manh nhưng lại có thể làm cho nắng long lanh thuần khiết, đáng yêu sao hạt sương nhỏ mà lại vô cùng hiền lành, tiếc thay sương lại tan trong giây phút huy hoàng nhất chỉ kịp đọng trong một khoảng lặng ngắn ngủi, chẳng thể ở mãi bên cạnh mà cùng điểm tô lên bầu trời mặt hồ đẹp đẽ.
Giới hạn giọt sương ngắn ngủi, hạnh phúc muốn níu giữ mà lại chẳng thể..
Tình yêu quá nhiều ảo mộng khổ đau, khi ra biển mới biết biển to và dữ dội đến nhường nào, quá nhiều sóng to và gió lớn, làm cánh buồm hẹn ước cứ đi mãi trôi ở giữa phương trời mà chẳng thể cập tới bến đậu hạnh phúc. Còn lại gì khi hạt sương nhỏ bé tan ra? Còn lại gì khi mỗi ngày là một ánh bình minh mới? Tình yêu đến tình yêu đi nào có ai định vị được, thì thôi cứ mặc dòng chảy thời gian, những chuyện buồn qua đi thì thôi không nhắc lại, thì thôi xin gửi cơn sóng nhỏ để đưa tình về cuối sông, đưa tình về cõi mộng, đưa tình về cõi không.
Biết rằng ngọn lửa tình chẳng thể chấm dứt hẳn khi nỗi nhớ ngày một dâng trào, biết rằng sẽ buông tay thì sẽ mất nhau mãi mãi, hoài niệm xưa bao la thiết tha êm đềm, có khó chia đôi nhưng kết cục đã đứt gãy có chấp nối có thể được không? Sẽ cố quên như chưa từng yêu, phút u buồn phút kỉ niệm hãy cúi đầu xin gọi 2 tiếng đã qua, sẽ làm được điều đó, và em hãy còn nói "em vẫn sẽ sống với một trái tim rạo rực yêu thương".
Star Sea -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet