Em gặp anh vào một ngày cuối xuân.
Ngày đó em mới là một cô sinh viên năm đầu, miệt mài với game audition, tự do vùng vẫy giữa khoảng trời vì không còn sự quản lý sát sao của bố mẹ. Quanh em chỉ biết đến học hành và một vài người bạn thân. Từ ngày biết đến audition có lẽ việc học cũng đang dần bị sao nhãng, việc của một ban cán sự lớp cũng bị em bỏ quên. Em biết anh qua một bữa cơm trưa với người chị cùng quen, anh cùng quê nên chị rủ đến chơi. Ấn tượng của em về anh không nhiều, chỉ là một người bạn học cùng khóa, cùng khoa, hơn em hai tuổi và dễ mến. Em vẫn mải miết với game. Anh lặng lẽ đi theo em vào các quán game, ngồi cạnh em và tìm cách làm quen với em.
Tình yêu: trong từ điển của em chưa từng xuất hiện. Anh giống như một người bạn cùng chơi, để em có thể mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy anh miss quá nhiều mà vẫn muốn chơi. Anh đã rất cố gắng, đã bỏ nhiều thời gian để luyện tập với hy vọng được nhảy cùng em. Rồi em nhận lời làm bà xã anh khi chưa hề có một khái niệm gì gọi là tình yêu, nhưng cuối cùng thì em cũng yêu anh, cụ thể là từ khi nào nhỉ. Những buổi hẹn hò chỉ là gặp mặt trong quán game. Mình cười nói rất vui vẻ. Tình yêu của chúng mình trải qua ba năm. Nó cũng không suôn sẻ, khi em biết được rằng anh có vấn đề với một cô bạn cùng lớp. Em không đủ thông minh để nhận ra nó thực sự là mối quan hệ gì, nhưng em vẫn tin anh, rằng cô ấy có tình cảm với anh, nhưng anh chỉ thấy thương hại cô ấy. Vậy mà nó cũng kéo dài tới hai phần ba chặng đường của mình anh nhỉ. Những va chạm, những cãi vã làm em trở nên đa nghi, nóng tính hơn. Em không còn vô tư được nữa. Rồi lại đến những hiểu lầm của anh. Nó làm anh tiến gần hơn đến những cô gái khác, xa cách em. H là người như thế nào: em biết. Ngày đầu tiên anh gặp H: em biết. Ngày ngày anh nói chuyện với H: em biết. Chỉ đơn giản là em trốn tránh, em nghĩ rồi anh sẽ nhận ra con người thật của H mà quay về với em.
Ngày anh gặp H em cũng không giữ được bình tĩnh mà xin bố mẹ lên Hà Nội sớm trước khi bắt đầu năm học mới, nhưng em cũng chẳng thể làm gì, vì trong mắt anh, em vẫn chưa biết gì, mọi chuyện vẫn đang được giấu kỹ. Anh nói dối, em cũng chỉ biết cười, rồi lúc anh về em lại ngồi khóc. Rồi em nhận ra mình đã nhầm: anh đâu phải là một chàng trai tầm thường, anh có tham vọng của anh. Cô ấy người Hà Nội, có thể coi là con một nên rõ ràng điều kiện tốt hơn em. Anh vẫn qua lại với cả em và cô ấy, cùng một số cô gái khác nữa. Bắt gặp tin nhắn của những cô bồ khác trách anh vô tâm hờ hững, em chỉ biết lén khuyên các cô ấy nên quay đầu lại. Còn em, sao em lại không thể làm được điều đó. Quanh em chỉ toàn là nước mắt anh có biết không?
Anh công khai đi với H, bỏ mặc em, em vẫn chịu đựng. Bạn bè anh khuyên nhủ thế nào anh cũng mặc. Đến một ngày đón em đi làm về, anh trễ hẹn và đưa cả cô ấy đi cùng, là lúc em biết mình phải chấm dứt tất cả. Một năm dài vô nghĩa đã kết thúc. Quanh em không còn bạn bè, vì từ lúc quen em anh đã tách họ ra hết rồi. Em cô đơn một mình giữa cuộc đời anh có biết không. Em không níu kéo vì em còn có lòng tự trọng. Em chơi thân với một anh cùng công ty, chỉ đơn giản với suy nghĩ là cần có một người bạn ở bên để em khỏi gục ngã. Ngày ngày anh ấy vẫn biết em còn yêu người cũ. Ngày ngày em vẫn hướng về anh, vẫn gắn bó với những bản tình ca buồn giúp em cảm thấy như được an ủi, nhưng anh vô tâm lắm anh có biết không. Để đến khi em chuyển ý đến với người ta thì anh gặp em bảo rằng: anh với H không gặp nhau mấy tuần nay rồi em có biết không? Chỉ đơn giản thế thôi sao, còn những cô gái khác bên anh thì sao, anh không tạo được cho em một niềm tin vững chắc thì em phải làm sao. Anh không muốn mất em nhưng lại không thể chung thủy bên em? Anh quá ích kỷ rồi!
Ngày đi chụp ảnh cưới, đôi mắt em vẫn hướng ánh buồn xa xăm. Ngày cưới, em không mời anh, anh vẫn nhắn tin chúc mừng em. Bẵng đi vậy mà đã được hai năm rồi đấy. Đi qua con đường ngày nào giờ đã mang tên phố Lê Văn Hiến... Mình gặp lại nhau. Vẫn giọng nói ấy, vẫn gương mặt ấy. Anh bảo rằng cuộc sống quanh anh bây giờ là công việc. Anh bảo rằng em vẫn thế, hai năm mà chẳng già đi, vẫn còn trẻ con lắm, không chững chạc thêm tý nào. Anh bảo rằng anh với H chia tay ngay sau đó. Anh bảo rằng thực sự H tán anh chứ không phải ngược lại, thời gian đầu khi yêu anh H còn đang quen hai người khác nữa. Anh bảo rằng mỗi khi nhớ lại mọi chuyện anh vẫn thương em nhất. Anh bảo rằng em là mối tình đầu của anh, bất cứ khi nào có chuyện gì cứ gọi cho anh mà không phải ngại. Anh bảo rằng: em mong manh yếu đuối lắm, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ. Anh bảo rằng anh tự tin là anh hiểu em hơn chồng em nhiều. Anh bảo rằng: cách sống của anh vẫn chưa thay đổi, nên em đừng giục anh lấy vợ. Anh bảo rằng: em có biết thời gian qua anh luôn đi tìm một người giống em, để lấy làm vợ! Anh bảo rằng những mối quan hệ và cuộc sống hiện tại nhiều lúc làm anh mệt mỏi, nhưng anh đã biết chấp nhận những gì mình đang có. Anh bảo rằng đừng làm mối cho anh vì giờ nếu tán thêm người nào nữa là anh sẽ lấy làm vợ đấy. Anh bảo: nếu thời gian có quay lại, anh vẫn sẽ tán em, và sẽ không để mất em...
Anh ơi. Anh có biết Song Ngư như em chỉ có thể yêu thật lòng 1,5 lần trong đời. Và niềm tin một khi đã mất thì sẽ là vĩnh viễn. Con người của em hôm nay là do anh tạo ra. Nó bi quan và lạnh lùng lắm anh ạ. Nếu được sống một lần nữa, em sẽ chọn không yêu anh, sẽ không ở bên anh, để em có thể được trọn vẹn với tình yêu, với cuộc sống của riêng mình.
chane -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet