Em! Giả sử như là chúng mình yêu nhau cũng được một thời gian rồi, và mọi điều kiện hoàn hảo trừ việc chính phủ Việt Nam còn chưa muốn chúng mình kết hôn và chướng ngại vật to lớn là bố mẹ của em.
Thế thì tại sao chúng ta nên cưới nhau?
Vì chúng ta yêu nhau chứ còn sao nữa! Chúng mình có thể không hoàn toàn chịu được tính cách của nhau nhưng mà chúng mình gạt qua cái sự bất đồng đó để mà vẫn yêu nhau đến giờ phút này chẳng phải là đáng để xét đến sao? Tôi biết tôi còn nhiều điều không phải và nói thật là đôi khi em cũng quá đáng lắm đấy nhé!
Còn nhiều cái vì nữa như là vì chúng mình hiểu nhau, vì em nấu ăn ngon, vì chuyện trên giường của chúng mình chả có gì chê trách (ừ thì có 1 tí tị ti thôi và hoàn toàn có thể giải quyết được), vì tôi có thể chờ em thay đến 5 bộ quần áo mà không vừa lòng bộ nào, vì em có thể chịu đựng sự bừa bộn của tôi, vì này vì nọ vì kia nhưng vì yêu nhau là lý do to lớn nhất rồi và tôi chẳng muốn đưa ra thêm bất kỳ 1 lý do chi tiết nào nữa.
Em! Chúng mình sẽ không cần phải đến phường làm thủ tục kết hôn đâu. Theo tôi thấy thì mẫu mã giấy đăng ký kết hôn vẫn còn xấu lắm, thế nên tại sao chúng mình không đợi đến khi người ta cho ra một mẫu đăng ký đẹp hơn và lung linh hơn nhỉ? Lúc ấy, tôi hứa sẽ đưa em đi đăng ký kết hôn ngay, thậm chí mua cho em cả chục bản để ngắm dần.
Em! Chúng mình không có 1 đứa con chung mã gen đâu. Nó sẽ là con của em hoặc con của tôi, sẽ không mang một mã DNA chung nào của chúng mình nhưng tôi thấy nó chả có gì quan trọng lắm. Như chúng mình vẫn thường nói đấy, môi trường tạo nên tính cách, tức là cả 2 chúng mình sẽ cùng nuôi dưỡng đứa trẻ. Nếu nó là bé trai, tôi sẽ dạy nó cách sửa 1 chiếc quạt và chiều lòng 1 cô gái còn nếu nó là bé gái, tôi sẽ để nó cho em dạy. Dù thế nào thì chúng đều có 1 đặc điểm chung giống em: là những người tôi yêu thương nhất. Em thấy tôi tuyệt vời thế nào chưa?
Em! Chúng mình có thể tiết kiệm tiền mua bao cao su và thuốc tránh thai nữa. Tức là chúng mình sẽ cảm nhận về nhau nhiều hơn và chúng mình có thể dùng tiền đấy để du lịch đây đó chẳng hạn. Và tôi đoán là thể nào hãng Durex cũng sẽ kiện chúng mình cho mà xem!
Em! Còn nhiều khó khắn lắm đấy nhé! Ngoại trừ tình yêu, tình cảm, tình nghĩa thì chúng mình không ràng buộc nhau bởi điều gì cả. Thế nên chúng mình hoàn toàn có thể bước 1 bước là rời xa khỏi nhau ngay. Em thấy chưa, khó không? Chúng mình phải học tính kiên nhẫn, phải học chịu đựng, phải học nghĩ tích cực, học cách giữ nhau, học đủ thứ trên đời. Tôi biết là em yêu tôi, tôi biết mà nhưng tôi còn yêu em nhiều hơn nên tôi sẽ cố bằng được giữ em lại đấy.
Em! Người ta sẽ xì xầm về chuyện gia đình chúng mình đấy. Chuyện của các bà vợ là rắc rối lắm, họ sẽ bĩu môi dè bỉu hoặc là soi mói này nọ. Lúc ấy, em cứ mỉm cười như 1 quý cô mà nói rằng: "Bạn đời của tôi có thể làm cho tôi liên tục trong 30 phútmà chẳng cần dùng viên viagra nào cả nhé!"
Em! Mình chẳng gọi nhau là vợ chồng đâu, thật ngớ ngẩn nhỉ. Tôi sẽ gọi em là "em của tôi", "người tình của tôi", "người yêu của tôi", "bạn đời của tôi" hoặc bất cứ mĩ từ nào tôi nghĩ ra mà tôi hay giỏi nghĩ ra biệt danh lắm. Còn em sẽ gọi tôi là gì? Thôi em đừng nói, cứ để dành đi rồi nói cho tôi nghe sau.
Em! Tôi hứa sẽ lau dọn nhà cửa, giúp em nấu cơm, rửa bát, cho quần áo vào máy giặt, phơi quần áo, đổ rác, gấp chăn màn, lái xe, ôm em, hôn em, yêu em và sẽ luôn luôn ngủ sau em. Việc của em rất đơn giản: nấu ăn, yêu tôi, dọn nhà, yêu tôi, gấp quần áo, yêu tôi, chăm con, yêu tôi. Nói chung là việc lớn nhất của em: yêu tôi.
Em thấy sao? Em chưa cần nói gì vội đâu. Em chỉ cần đọc trước đã. Chúng mình sẽ sống với nhau vài năm và lúc ấy em hãy trả lời tôi cũng được!
Trần Thảo
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet