Nội dung

Em là cô gái nhạy cảm và thất thường với cảm xúc của chính mình, anh biết mà đúng không? Chỉ cần ngồi ngẩn ngơ hay đi trên con đường quen thuộc có kỷ niệm ngày xưa thì tất cả cảm xúc lại ùa về bên em một cách nhẹ tênh. Như lang thang trên con phố ngày ấy, tay em cùng tay anh đan vào nhau, bỗng dưng em muốn…

Muốn được cùng anh một lần nắm lấy tay nhau dạo bước trên con đường ấy. Khi đó theo thói quen anh sẽ bảo em đi vào bên trong vì bên ngoài xe nhiều lắm. Tự dưng nhớ vô bờ… muốn được anh chở trên chiếc xe đạp màu bạc của anh. Ngày đó ngây ngô, trẻ con chỉ đơn giản nghĩ rằng chỉ cần đi với người mình yêu thì phương tiện nào cũng được. Cũng bởi vì ngồi sau nên em đã nghĩ bóng lưng của anh là tuyệt nhất…

Muốn được cùng anh ngồi trên hàng ghế trong công viên nhìn dòng người đi đi lại lại. Đôi khi có bạn nào đến bán hàng mời anh mua tặng bạn gái, anh lại bảo: “Anh chưa có bạn gái, nhỏ này là em gái anh cơ”, thật là muốn đánh anh lắm…

Muốn được tựa vào vai anh khi hai đứa ngồi trên sân thượng nhà em, bờ vai anh thật sự rất dễ chịu, rất mềm và êm. Khoảnh khắc đó em cứ ngỡ năm tháng sẽ còn mãi…

Ấy vậy mà tất cả đều tan biến vào buổi chiều hôm đó, nắng vẫn nhẹ nhàng vương trên tóc anh chỉ khác là anh nói chúng ta nên dừng lại… Nếu lời nói có tính sát thương người thì có lẽ em đã chịu sự đau đớn nhất từ câu nói của anh. Không lý do nào được nói ra nhưng sâu trong lòng em biết rằng anh đã thay đổi vì cô gái khác. Cô ấy thật sự rất xinh, rất đẹp, sánh đôi cùng anh rất hợp. Quay lưng vội đi vì em không muốn anh thấy em khóc, giọt nước mắt đầu tiên em rơi từ khi quen anh không ngờ lại vào tình huống chúng ta người dưng ngược lối.

Em không thể yêu lại lần nữa

Đau…

Thỉnh thoảng vô thức nghe ai gọi tên anh, dù biết đó không phải là anh nhưng em vẫn giật mình. Có lẽ bạn em nói đúng là do em nặng tình với anh quá nên không dứt được. Mà cũng có lẽ là do bản thân em không sao quên được anh khi mỗi lần về nhà ngước mắt qua nhà kế bên em lại thấy anh dường như đang đứng nhìn em và cười với em như khi còn quen nhau.

Nhói…

Cuộc đời như trêu chọc em khi em dần quên anh thì anh lại xuất hiện một lần nữa và nói anh nhớ em… Anh lại hỏi em có nhớ anh không? Nhớ chứ, nhớ anh vì anh đã cho em những kỷ niệm đẹp của mối tình đầu. Nhớ anh vì nhờ có anh mà em đã thay đổi được một số thói quen không tốt, và nhớ anh vì có anh mà em đã mạnh mẽ lên rất nhiều sau lần chia tay ấy… Nhưng em chẳng thể nào mở miệng nói với anh như vậy được, tất cả những gì có thể làm là em nhìn anh và im lặng. Thì ra đến khi không còn ai bên cạnh anh mới nhớ đến em.

Xót...

Gió nhẹ lay trên tóc khi em ngồi bên quán nước thân quen, vẫn ly cam vắt, vẫn nơi ngồi ấy. Chỉ khác là hôm nay em sẽ nói với anh: em không thể quay lại… Hãy để nỗi nhớ của em về anh là nỗi nhớ sâu nhất và đẹp nhất anh nhé!

Kính Cận Buồn

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Có thể bạn quan tâm
Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm