Ngày nhỏ cứ nghĩ rằng, mai này nếu yêu một người sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người ấy. Lớn lên rồi mới biết, để ở bên một người, chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ.
Tất cả các cô gái, ban đầu quả thực rất ngây thơ. Ai cũng tin tưởng vào tình yêu, vào đầu bạc răng long, vào cái gọi là yêu nhau sẽ mãi không xa rời nhau. Đến khi tình yêu chuyển màu, mọi câu chuyện chỉ có trong cổ tích. Vỡ mộng và trưởng thành. Trái tim trở nên chai lì, cứ tưởng sẽ chẳng thể yêu ai được nữa... Thế nhưng khi gặp được người khiến mình muốn yêu thương thì lại bỏ quên tất cả bất chấp tất cả, mới thấy mình sẵn lòng yêu đến chấp nhận đánh đổi tất cả – dẫu cho là niềm đau...
Cuộc sống này thường mang cho người ta bao điều bất ngờ, bất ngờ đến khó chịu. Hạnh phúc cứ tưởng nắm được rồi vậy mà vẫn đi đâu lúc nào không hay. Đời người thứ khó chấp nhận nhất vẫn là việc ta nhận ra vì một người mà cố gắng bao nhiêu, đánh đổi bao nhiêu rồi đến cuối cùng người ấy cũng rời bỏ ta mà đi. Có một ngày ngồi ngẫm lại như vậy, thực sự không thấy vui mà còn lạc lõng nữa...
Thi thoảng lại thấy nhớ, thấy muốn yêu một ai đó đủ ấm nóng để xoa dịu trái tim đang lạnh lẽo vì cô đơn , thi thoảng lại muốn đến vỗi và nói chuyện với một người nào đó dù thân thuộc hay xa lạ dù chỉ là vài ba chuyện phiếm thường nhật, thi thoảng lại muốn thu mình lại một góc nhỏ bên tách cafe cùng cuốn ngôn tình lãng mạn để thư giãn, xoa dịu mệt mỏi vướng víu, thi thoảng lại muốn ôm chiếc máy tính nằm dài để đăng tâm trạng hay viết lách vài ba suy nghĩ tầm phào, chia sẽ cùng bạn bè mặc cho bọn nó có quan tâm hay không... Bởi chỉ vì không thấy vui, chỉ vì yêu thương cứ đến rồi đi, chỉ vì quay đi quẩn lại nhìn thấy chẳng có ai bên mình.
Và nó còn tệ hơn vì. Bạn nhớ họ biết bao.
Thương Nhĩ -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet