Có phải khi người ấy bỏ em ra đi, em thấy như mình đã mất đi tất cả, chẳng còn gì nữa, điều duy nhất em cảm nhận được là nỗi đau dường như bất tận, đau đến mức mọi cảm xúc như chai lì, chết lặng, thứ còn lại chỉ là những giọt nước mắt vô thức rơi mỗi khi em nghĩ về?
Em ngốc lắm. Đừng nghĩ rằng em có thể quen dần với nỗi đau, cơn đau sau sẽ qua nhanh và dễ dàng hơn cơn đau trước đó, chẳng phải vậy đâu em, đừng tự dối lòng mình như thế, bởi vết thương nào cũng nhói và nỗi đau nào cũng rất dài..
Anh biết có một cô gái cứ dại khờ chạy theo một bóng người đã nhạt màu, ngu ngốc níu kéo một bàn tay đã buông ra chẳng cần nắm tay cô ấy nữa, vẫn cứ kiên nhẫn với niềm tin mong manh rằng người ấy vẫn còn yêu. Để rồi nước mắt chảy dài những đêm một mình ôm nỗi nhớ, chờ đợi một người đã lãng quên mình.
Em có thể khóc vì không đành lòng, không cam tâm. Em có thể khóc vì lòng kiêu hãnh của một người con gái không muốn là người bị bỏ rơi. Nhưng đừng khóc vì tin rằng nước mắt em rơi có thể mang người ấy quay trở về bên em.
Sẽ có lúc em giật mình nhận ra, điều đó là vô nghĩa. Em sẽ cười bản thân rằng mình đã từng ngốc nghếch như thế đấy. Anh biết em yêu thương người ấy quá nhiều, tình yêu thật tâm và chân thành nơi em là thứ anh ta đã có, vậy mà người đó vẫn nhẫn tâm bỏ em ở lại mà ra đi đấy thôi? Dù cho em có khóc cạn nước mắt, có đau đớn thế nào đi chăng nữa cũng thể thay đổi một trái tim không còn dịu dàng ấm áp dành riêng cho em.
Dù có khóc em vẫn sẽ là cô gái mạnh mẽ. Anh biết chứ. Nhưng cái người đã không còn thương em nữa, cứ khóc mãi vì người ta chẳng phải lãng phí những giọt nước mắt kia hay sao?
Có phải em cũng đã nghĩ về một hạnh phúc giản đơn như cái cách người ta nói về hạnh phúc giống nhau vậy. Em đã từng rất hạnh phúc khi có người ấy ở bên đúng không?.. Để rồi mỗi khi nghĩ về em lại cảm thấy mình lạc lõng, mệt mỏi và hụt hẫng biết chừng nào. Thế giới ngoài kia chẳng dành cho em.. Hồi ức đau đớn thì đáng buồn còn hạnh phúc thì đáng sợ. Em đừng đợi vì người ấy chưa chắc đã trở về, và em vẫn phải yêu thương bản thân mình trước.
Nhưng anh tin rằng, người thật sự yêu em người ấy sẽ biết chấp nhận từng nỗi ám ảnh quá khứ nơi em. Biết vuốt ve, che chở từng viết thương mà em đang chịu đựng. Biết lúc nào em cần khóc, cần gục ngã, và cần được đỡ đứng dậy.
Chứ không phải một người vội vã đến bên em, yêu sự hoàn hảo người ta thấy được nơi em, cho em tất cả rồi vộ vàng ra đi mang đi hết khi thấy những khuyết điểm xấu xí mà chính tâm hồn em đang đục ngầu đi theo năm tháng..
Đừng nghĩ rằng mình không xứng đáng, không giữ nổi yêu thương. Anh tin sẽ có người kiên nhẫn ở bên em, đi cùng em đến cuối con đường. Bởi vì cô gái như em là người biết trân trọng hạnh phúc hơn bất kì cô gái nào khác.
Bởi yêu thương không dễ gì vứt bỏ, mỉm cười dù trong lòng đau nhói chẳng phải điều dễ dàng. Nhưng cô gái à, em phải tin là tình yêu luôn đến với những người xứng đáng. Mà chắc chắn, là em xứng đáng.
Đừng khóc nữa em nhé. Vì điều em cần là hạnh phúc phải không?
Hoàng Anhh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet