Anh đã suy nghĩ, tại sao em chưa bao giờ nhìn nhận anh ở một vị trí khác? Tại sao cứ phải là anh trai hay bạn thân? Anh không muốn, chưa hề muốn. Anh đã thấy mệt mỏi lắm. Người ta bảo yêu đơn phương là sự đau khổ nhất. Xạo sự! Cô đơn trong cuộc tình của chính bản thân mới là sâu thẳm của tuyệt vọng.
Chào em, anh lại một lần nữa viết cho em.
Vào những ngày trời trở gió như thế này, thật khiến con người ta dễ cô đơn. Nhất là với những người đơn phương trong cuộc tình của chính mình. Như anh.
Như anh từng nói, người được che ô thì đâu cần biết ai là người cầm ô. Đi với nhau cả một đoạn đường dài, em nhìn theo bóng người trong xe phía trước, anh im lặng đứng cạnh đẩy ô về phía em. Anh đã suy nghĩ, tại sao em chưa bao giờ nhìn nhận anh ở một vị trí khác? Tại sao cứ phải là anh trai hay bạn thân? Anh không muốn, chưa hề muốn. Anh đã thấy mệt mỏi lắm. Người ta bảo yêu đơn phương là sự đau khổ nhất. Xạo sự! Cô đơn trong cuộc tình của chính bản thân mới là sâu thẳm của tuyệt vọng.
Có những ngày như thế, nhớ em cồn cào cả gan ruột. Mọi hình ảnh, mọi đồ vật, mọi bài nhạc đều hướng tới tên một người con gái mà bản thân đã dành hết toàn bộ tấm lòng, toàn bộ yêu thương, tình cảm và cả sự ngây ngô của cái tuổi mới trưởng thành. Tất cả, đặt hết vào cho mỗi mình người con gái đó. Rồi chỉ một chốc, anh lỡ tuột mất đôi tay. Anh chơi vơi, cuống quýt, vật lộn trong đống nhớ thương lộn xộn, anh không biết nên làm thế nào, anh mơ hồ trong đống quá khứ được lắp ghép lung tung. Anh đã ảo tưởng rằng là: ít nhất, em cũng từng yêu anh. Nhưng không, ảo tưởng thì vẫn cứ là ảo tưởng. Ngay từ lúc bắt đầu, là tình cảm một phía từ anh.
Anh đã giận em lắm, anh đã tự hứa với bản thân mình sẽ không nhẹ dạ vì bất kì người con gái nào nữa. Cái sự ngây ngô của tình đầu cũng chỉ đến thế này thôi. Anh đã quen hết người này đến người khác, như một đứa thiếu thốn yêu thương. Anh bị chửi là đểu, là lăng nhăng, là đa tình. Nhưng anh mặc kệ, anh mặc kệ những người mà anh theo đuổi cuồng nhiệt rồi cũng chính anh nhẫn tâm bỏ rơi. Anh xem như đó là cái giá cho họ, vì đã làm tổn thương anh. Nhưng rồi chầm chậm, chầm chậm, nhìn lại...
Anh đã chán lắm, anh đã rã rời lắm rồi. Tại sao tất cả mọi người đều được hạnh phúc, chỉ riêng anh? Ai bảo là anh không mong muốn hạnh phúc? Ai bảo là anh không muốn một tình yêu mà rồi một ngày khi yêu chán anh sẽ mang bộ comple chú rể? Thật tệ, người cần ta ta không cần, người xua đuổi ta lại yêu. Bao năm nay, anh đã vẫn giữ nguyên em trong mảnh kí ức mà anh đã cố tình chôn sâu. Anh không hiểu tại sao đàn bà cứ lên án là đàn ông ích kỉ, đàn ông ngoại tình và cả không chung thủy. Thế chẳng phải đàn ông như thế cũng vì hai chữ "đàn bà" thôi sao?
Anh như một thằng dở người. Vào những ngày trời mưa, anh có thói quen lục lại những vết thương cũ rồi tự ngược đãi chính mình.
" Hi!
Em còn nhớ anh chứ?
Em còn nhớ lần đầu tiên mình thấy nhau không?
Em còn nhớ ngày mà mình gặp nhau không?
Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau không?
Em còn nhớ những tin nhắn của chúng ta không?
Em còn nhớ tất cả thời gian mình đã trải qua không?
Em còn nhớ những tin nhắn "chúc ngủ ngon" không?
Em còn nhớ câu "dù thế nào cũng đừng buông tay" không?
Em còn nhớ ngày đó...
em còn nhớ khoảng thời gian chúng ta bỏ cuộc nhưng cả hai đã cố gắng vượt qua không?
Em còn nhớ những lúc chúng ta hôn nhau khi đang cười đùa không?
Em còn nhớ những lúc chúng ta nói với nhau "anh yêu em/ em yêu anh" không?
Em còn nhớ những giấc mơ mà chúng ta đã có?
Em còn nhớ tương lai mà chúng ta đã dự định cùng nhau không?
Em còn nhớ không những gì anh luôn trân trọng và gìn giữ?
Anh sẽ hỏi em thêm lần nữa.. Em có nhớ anh không? "
Bầu trời này, liệu có buồn như anh?
Me JK -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet