Những ngày nắng chói chang oi ả, cảm xúc trong em thoáng chốc làm một cơn mưa rào đổ bộ ướt sũng tim. Như việc em đã quen bám víu một mẩu cô đơn lâu ngày, cô đơn ủ mốc, còn em, héo cả một vùng thương yêu.
Em ra phố sớm ngày chỉ nhập nhằng vài điều liên quan đến công việc, một vài mẩu chuyện con con của hội bạn bè. Chiều tan tầm em bỏ mặc những suy tư, ôm chút chông chênh riêng lẻ ngồi ở một góc ban công café quán vắng. Cuộc sống của em những ngày này rất chậm, nhịp thở tim yêu cũng chậm chạp lề mề, hệt như một cỗ máy thiếu sức sống. Người ta nói tuổi trẻ nên yêu, cần yêu, còn em, cần gì anh biết không?
Em chỉ ước ao có một bàn tay ai đó nắm vội, dắt em qua đường và qua những ngã tư vướng màu buồn kỉ niệm.
Em chỉ ước ao bàn tay đó đủ ấm, lại đủ mạnh mẽ để kéo em ra khỏi những thương tổn bủa vây.
Em chỉ ước… bàn tay đó thuộc về em, riêng em một lúc. Rồi đừng buông nữa, để em đủ can đảm nắm lấy bàn tay đó níu giữ suốt cuộc hành trình.
Em, chỉ cần một bàn tay để nắm…
Là người sẽ tin cẩn và yêu thương em thật lòng…
Là người sẽ cùng em vỗ về những giấc mơ ảo ảnh phía xa xăm…
Là người sẽ cùng em nếm trải ngọt lành hạnh phúc, cùng ru ngủ những nỗi đau miên man theo ngày tháng…
Một cái nắm tay siết hờ, nhưng đủ làm tim em đập mạnh, gò má em hồng, đôi môi mỉm cười hạnh phúc.
Một cái nắm tay để những kẽ trống trên bàn tay em được lấp đầy, bởi một bàn tay khác trìu mến thân thương.
Một cái nắm tay để em nói, rằng em cần anh và anh cũng vậy!
Anh à, em chỉ cần một cái nắm tay thôi…
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet