Bởi nếu lúc bên anh em vẫn mê mải trong những kí ức về những miền đất, những con người em đã đi qua, nhớ đứa trẻ vùng cao khuôn mặt thơ ngây lem luốc,thương cô gái dân tộc địu con ra đồng giữa trưa nắng tháng năm... liệu anh có tự hỏi trong vô vàn nỗi nhớ ấy góc nào dành cho anh?
Bởi biết đâu phút giây anh mỏi mệt kiếm tìm bờ vai em,liệu anh có chút hờn ghen với một chàng xế nào đó đang được đôi tay em lau những giọt mồ hôi vương trán sau gian nan đường trường.
Bởi dẫu con gái có yếu mềm cần một vòng tay che chở nhưng em đã đi là sẽ tự mình mạnh mẽ,đã quen bước lên những đỉnh đèo lởm chởm đá tai mèo nhọn hoắt thì dẫu chênh vênh trên vách núi cao hun hút gió miền sơn cước liệu em có thầm gọi tên anh?
Bởi nếu lắng lại bờ hồ Tây một hoàng hôn không em, liệu anh có gợn lòng chẳng biết bên ai trên bản làng xa xôi má em có ửng hồng như vệt nắng chiều sắp tắt, rồi tiếng khèn môi da diết cuộn khói lam có khiến trái tim em có lạc nhịp?
Bởi rồi sau những cung đường gương mặt em xạm đi vì nắng gió, liệu anh luôn đón em trở về,có mỉm cười đưa đôi tay vén những sợi tóc mai lấm bụi mà bảo rằng em vẫn rất xinh?
Vậy đấy,trái tim em đã quen với nhịp xe rong ruổi,đôi chân em thích lang thang vô định thì vòng tay anh có đủ rộng để giữ nổi tin yêu?
Vậy đấy,thế nên gửi anh người thương chưa đến, nếu anh không thể là một cơn gió cùng em ngao du khắp nẻo đường, thì đừng yêu em anh nhé!
Ngà Nguyễn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet