Cứ ngỡ kết thúc một câu chuyện của hai người thì sẽ không còn gì nữa. Ai ngờ, người đó thì để lại một dấu chấm cho câu chuyện đó, còn bản thân lại thêm vào dấu ba chấm, thế là câu chuyện lại tiếp tục.
Câu chuyện này chẳng có gì ngoài những dấu chấm nối liền nhau, thì cũng đúng mà, một người không thể kể nên câu chuyện khi nhân vật chỉ có mình tôi. Cứ coi như, mỗi ngày, tôi đặt một dấu chấm cho nỗi nhớ của tôi dành cho em, cho chúng ta.
Không phải vì em xinh đẹp đến nỗi không ai thay thế được, hay do tôi yêu em đến nỗi không dám yêu thêm ai, đơn giản là vì tôi chưa quên em. Tôi cũng không biết, là do không thể hay không muốn xóa đi em trong suy nghĩ của tôi. Em, từng là tất cả, là quá khứ, nhưng bây giờ chỉ còn là những mảnh kí ức cùng nhớ thương nhỏ đan vào tim tôi, làm tôi đau.
Từng nghĩ, từng mong, dù nhỏ bé, dù mờ nhạt, vẫn ước em và tôi lại cùng như ngày trước, ngày em bước vào tim tôi với vẻ mặt ngây ngô mà tràn đầy yêu thương. Em của bây giờ vẫn vậy thôi, vẫn hồn nhiên ngây ngô, nhưng đôi mắt nhìn tôi lại tràn ngập sự vô cảm...
Yêu thương em, tôi không và chưa hề nghĩ có một ngày em lại lạnh lùng với tôi đến vậy. Yêu thương trong em đâu mất rồi? Kẻ khờ như tôi, ngày ngày dặn lòng phải để em ra đi, mà tay tôi cứ ngập ngừng muốn kéo em lại.
Dặn bản thân phải vui lên, không yêu nữa thôi mà, bên cạnh em như người bạn,âm thầm tiếp tục yêu em, vậy cũng đủ rồi. Dặn lòng về nhiều điều, nhiều thứ nhưng tôi chẳng làm được bất cứ điều gì, lặng im nhìn em xa tôi.
Em à, tôi đang đơn phương em đấy, đừng lo, tôi sẽ ổn thôi. Chàng trai không hoàn hảo ngày nào, từng là một nửa yêu thương của em, vẫn đang yêu em. Dấu chân lạc đường của em trong tim tôi, tôi vẫn chưa hề xóa đi. Em, có khi nào em trở về?
An Nhiên -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet