Lần thu về chóng vánh trong cơn say nắng cồn cào lòng ngực, em đặt chân trên sân thượng, mặc sức để gió thổi rách toạc hai hàng mi. Bởi lẽ, em cần đâu đó lời giải thích cho những lần con tim mình lỗi nhịp trước anh, cần sự an ủi của trời mây, của cảm xúc.
Do em hoang mang.
Em sợ.
Sợ mình cô đơn quá nhiều nên mới lầm lỡ va vấp vào anh. Sợ mình chỉ mang dáng vóc gần giống tình yêu mà cứ hoang tưởng rằng là yêu thật sự. Sợ cả việc nhận ra mình yêu đơn phương rồi phải chấp nhận đủ điều.
Ừ thì đơn phương là chấp nhận!
Chấp nhận cái cách anh xem mình là cô em gái rồi mặc sức yêu thương bằng thứ tình cảm anh em. Chấp nhận để anh đưa đi dạo khắp các con đường Sài Gòn đông đúc rồi nắm níu tay hỏi "có lạnh không, cô em gái của anh". Chấp nhận san sẻ đĩa bánh tráng trộn sồng sộc mùi ớt cay, nhấm nháp cà phê bệt, nghe nhan nhản cái câu "làm anh khó đấy, phải đâu chuyện đùa". Là em gái, được bên anh, được anh thương, nhưng em cần gì thứ tình cảm đó? Em yêu đơn phương anh mà!
Rồi khi anh có người để anh thương, anh nhớ, danh bạ anh bắt đầu xuất hiện cái tên "em yêu" quái gở, anh bận rộn trong mớ tin nhắn yêu say đắm, em đóng vai em gái lại chấp nhận đủ đường. Chấp nhận ngồi nghe anh nói về cô người yêu xinh xắn tài giỏi với nụ cười và ánh mắt tròn đầy hạnh phúc, chấp nhận nhìn anh đau đớn trong những lần anh và cô ấy cãi nhau, chấp nhận là đứa em ngoan xoa giúp anh những tiếng nấc nghẹn lòng, chấp nhận vui khi hai người giãn hòa, quay lại tháng ngày tràn ngập niềm yêu. Em chưa từng mong anh bỏ người anh yêu và thử yêu em như anh yêu cô ấy, em chỉ giận mình vô nghĩa để mất anh một cách rất nhu nhược, rất tự ti. Em có sai không nhỉ? Hay thực tế em vẫn luôn đúng rồi?
Thì là đơn phương, nên chấp nhận, anh là lọ thủy tinh trôi trên dòng nước, em là cô gái với trái tim một hướng bơi mãi sau anh, nước xuôi dòng anh cứ trôi đi mất, em liệu mình có bơi được đến chỗ anh không... Vậy ra, chấp nhận dừng lại và nhìn anh hạnh phúc bên người anh yêu, chấp nhận im lặng cho trái tim tự lặng, chấp nhận là em gái thay vì nói rồi chả giữ nổi lấy vị trí nào.
Em quen rồi khi nhìn nụ cười anh khác đi từng ngày bên cô ấy, em thõa mãn rồi những lúc anh gọi em là "em gái của anh", em vốn dĩ chấp nhận rồi tình đơn phương vô nghĩa, thì là đơn phương mấy lần được thành ý nguyện cho kham.
Trên đời này, đơn phương là đau nhưng chạy theo rồi hụt chân té ngã vì đơn phương còn đau gấp ngàn lần. Thôi thì, để trái tim thôi nhớ mong người ta và nuôi dưỡng mối quan hệ hiện tại là bước đi đúng khó thể sai.
Này anh ơi thu về rồi, trời xanh cao vời vợi, em đặt tay lên tim mình, cảm nhận thật rõ từng nhịp một đều nhau.
Đơn phương gì đâu... Chỉ có nắng hè làm em choáng. Hè hết, cơn say nắng cũng tan...
Tử An
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet