Đó là đến tận lúc em buông xuôi tất cả, anh cũng không biết rằng đã từng có người yêu mình nhiều đến thế.
Thầm yêu một người là chuyện vừa đáng mừng, nhưng cũng vừa đáng để buồn. Đáng mừng vì mãi mãi không bị từ chối. Đáng buồn là vì mãi mãi cũng không được chấp nhận.
Chúng ta không có cách nào để chối bỏ tình cảm của mình đối với một người, chúng ta chỉ có thể lựa chọn việc mình biến thứ tình cảm ấy thành như thế nào mà thôi. Dùng nó làm động lực, làm niềm vui, hay dùng nó để làm nỗi dằn vặt cho bản thân đều ở bản thân mà ra. Tình đơn phương giống như sợi dây cao su vậy, càng kéo dài càng dễ đứt. Nếu em không buông tay, người chịu đau chỉ có em mà thôi.
Rõ ràng em chưa từng có được anh một giây nào cả, nhưng lại giống như đã mất đi anh hàng vạn lần. Nỗi dày vò này chỉ mình em thấu. Anh có biết cuộc sống hằng ngày của em là bắt bản thân phải tự biên, tự diễn, tự sướng tự vui, tự thương tự xót, tự làm tự chịu.
Không nỡ buông tay, nhưng cũng không thể có người khác được.
Không dám nhận lời người khác, vì sợ khi anh đột nhiên quay đầu em sẽ không kịp ở đó.
Cảm thấy mình lúc nào cũng chậm hơn người khác. Hóa ra, thời điểm xuất hiện của nhiều người tuy đơn giản nhưng lại cực kì quan trọng.
Không phải ngoài anh ra em không còn gặp được người con trai nào tốt. Mà bởi đã gặp anh trước nhất nên thờ ơ với tất cả. Nó giống như nếu từng quen thuộc với biển thì sẽ không còn thấy sự hùng vĩ của những dòng sông nữa. Chỉ bởi người đó là anh nên em mới cố chấp như thế, không cách nào buông bỏ được. Đau đớn mấy vẫn không buông được.
Cứ đợi, rồi lại buông tay, rồi lại đợi, lại buông tay…
Thứ tình cảm đơn phương âm thầm không hồi đáp này sẽ luôn quẩn quanh giằng xé tâm can em, khiến em mỏi mệt trong việc muốn thoát khỏi nó nhưng vẫn luôn nhen nhóm hy vọng ảo mộng về tình cảm của đối phương.
Đơn phương xét cho cùng là sự tự nguyện - tự nguyện yêu, tự nguyện đau, tự nguyện giữ trong lòng, để rồi chỉ có thể ngày ngày đối diện với chính mình và kết thúc mà thôi. Ở đời, chẳng ai có trách nhiệm phải yêu thương ai hết. Người luôn yêu em rồi cũng sẽ rời bỏ em khi nhẫn nại cùng tự tôn đều mất đi. Người ta đâu chỉ sống để đơn phương phía sau, mãi nhìn về một hướng.
Em rồi sẽ hiểu, từ bỏ đôi khi đồng nghĩa với thở dài, thanh thản buông tay một người để tìm kiếm cả bầu trời xanh.
Vì ai lại bên ai mãi được đâu!
Chỉ mong đến một ngày nào đó, em có thể bình thản đối diện với anh mà bảo rằng em của những năm đó đã từng thích anh nhiều như thế nào, đã vì anh làm bao nhiêu điều ngu ngốc, đã phải sống những ngày đau khổ ra sao.
Chỉ mong một ngày nào đó, em có thể thoải mái để lại tình cảm dành cho anh lại phía sau, yên bình mà sống tiếp.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet