Người ta thường nói khi một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra, ông trời không bao giờ tuyệt đường của con người. Đặc biệt là những con người dũng cảm dám nghĩ, dám làm, dám chịu.
Đôi khi ta cứ cố gằng ép bản thân mình nghĩ theo một chiều hướng vô cùng tích cực nào đấy chỉ để cho trái tim có thêm một chút lý do tiếp tục đập, tiếp tục đón nhận yêu thương.
Vậy đấy con người cứ tự ôm lấy nổi đau và xoa dịu nó bằng nước mắt, bằng cô đơn , bằng những bụi mờ của thời gian lặng lẽ.
Khi yêu nhau, một màu hổng rực rỡ khiến ta váng vất, hạnh phúc và vui vẻ nhưng rồi tất cả vụt tan nhanh vào một ngày nào đó. Ngày "duyên" chúng ta đã hết, ngày đôi mình chẳng còn thuộc về nhau, ngày mưa không cần nắng và ngày của đau thương.
Có một đôi trai gái yêu nhau, họ quen nhau từ khi còn là những cô cậu học trò ngây ngô và vụng dại. Họ dùng thời gian bên nhau để giúp nhau trưởng thành, sống có trách nhiệm và thêm tin tưởng vào yêu thương hơn. Bên nhau bao ngày tháng dù mưa gió hay nắng gắt họ cũng vẫn cười nắm tay nhau và cùng nhau đối mặt. Hạnh phúc chỉ đơn giản là bên em có anh và bên anh có em... thế thôi.
Rồi một ngày bỗng dưng cô gái xuất hiện trên con đường thân quen xưa cũ nhưng chỉ có... một mình không chàng trai năm ấy. Vô tình gió thổi khiến lá cây rung rinh rớt dài trên đôi vai mỏng manh, yếu ớt cũng bị cô lờ đi... Đôi mắt cô thôi rực sáng, môi cô quên mất nụ cười, bóng dáng ấy yếu ớt làm sao giữa bốn bề đông đúc con người.
Chàng trai ấy đâu?
Người nói thương cô gái ấy đâu?
Có những nhớ thương vẫn ôm màu bụi cũ như chưa bao giờ tan ra mà chỉ là bị... giấu đi. Giấu thật sâu cho trái tim thôi không với tới được, giấu thật sâu cho tâm hồn ngơ ngác nghĩ rằng mình đã quên. Những nhớ thương năm nào vẫn còn mãi, vẹn nguyên và không hề biến mất. Lẽ nào... chỉ còn cách chịu đựng sự giày vò mãi mãi hay sao?
Người ta thường nói cách khiến cho bản thân vượt qua nỗi đau nhanh nhất đó là yêu lấy bản thân mình. Thật vậy chăng? Yêu thương bản thân thì sẽ thôi nhớ nhung hay cố gằng học cách sống chung với nó để thấy lòng thanh thản?
Có những nhớ thương vẫn ôm màu bụi cũ
Cho đi rồi sao vẫn cứ quẩn quanh đây
Tim sắp dừng hết cả những yêu thương
Và chạy trốn sâu vào vùng trời đầy mây
Đầy giông bão
Đầy tăm tối
Và đầy bụi mờ...
Junne Tran -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet