Tối qua mưa rào suốt đêm, tôi nằm lăn lóc mãi mới chợp được mắt em ạ. Sáng tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là lạnh. Tôi lạnh. Lạnh cả ở trong tâm.
Tôi chẳng rõ tại sao các cô gái cứ thích giận hờn người mình yêu rồi xem như đó là điều hiển nhiên vì thương nên mới thế. Vì thương nên có quyền giận hờn, có quyền đòi bỏ đi có quyền đòi biến mất để thử lòng bọn đàn ông này hay sao? Hay là các cô nghĩ rằng khi các cô giận, chúng tôi dịu dàng dỗ dành, khi các cô bỏ đi chúng tôi sợ mất đi và giữ lại, rằng khi các cô biến mất, chúng tôi phải lật tung cả thế giới để kiếm tìm, có như vậy các cô mới cảm nhận, mới tin và hiểu rằng chúng tôi yêu các cô?
Tôi tin là sẽ có những người như thế, nhưng chỉ là trong số ít mà thôi. Tôi gọi đó là những chàng-trai-của-riêng-cô-gái-họ-yêu. Nghe khó hiểu phải không? Có nghĩa là họ sinh ra, đã đi qua nỗi đau và tìm thấy nhau, đã thuộc về nhau, yêu thương và trân trọng nhau hơn bất kì ai khác nữa, chẳng thể thay thế đi, cũng chẳng thể đánh mất. Trân trọng nhau từ khi bắt đầu rồi ở bên cạnh nhau cho đến cuối cuộc đời. Phải chăng đó là cái hạnh phúc giản đơn mà mỗi người đều mong muốn?
Số còn lại, tôi gọi là một-nửa-nỗi đau. Vì sao ư? Vì chẳng có ai ngay từ đầu đã tìm thấy nhau cả, ai cũng phải trải qua nỗi đau để trưởng thành và bằng cách này hay cách khác họ làm tổn thương nhau bằng những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất, họ tìm thấy nhau, đến bên cạnh nhau, rồi buông tay nhau ra như chưa từng tồn tại điều gì cả, có hàng ngàn lí do được viết lên, có hàng ngàn câu chuyện để kể và cũng có hàng ngàn hàng vạn lần những cuộc gặp gỡ rồi chia xa. Tìm thấy nhau là duyên, đến được với nhau là bởi nợ.. Còn ở bên cạnh nhau lâu thật lâu, đấy là sự cảm thông, là đặt mình vào đối phương, là tin tưởng, chở che, dựa dẫm, là thấu hiểu và hi sinh vì nhau, và muôn vàn suy nghĩ cho-nhau chứ không phải cho-chính-bản-thân-mình.
Tôi biết chứ, con gái mà, ai chẳng muốn nửa kia yêu thương và quan tâm mình thật nhiều, bởi với các cô anh ta chính là nguyên nhân khiến các cô có thể đang vui mà bỗng dưng buồn tủi chẳng ai khác có thể an ủi được, ngoài anh ấy. Các cô sẵn sàng chịu đựng mọi điều dù tổn thương hay đau đớn, tất cả vì người các cô thương yêu và cũng yêu thương các cô.
Vậy thì, tại sao khi mà chưa cùng nhau vượt qua mọi nỗi đau, chưa cùng nhau trải qua những khó khăn sóng gió, chưa cùng nhau cố gắng, chưa vì nhau bất cứ điều gì, lại có thể thử lòng nhau bằng những điều ngốc nghếch dại khờ như im lặng đòi bỏ đi hay biến mất như thế chứ? Và khi đã cùng nhau trải qua những điều đó rồi, hẳn chẳng ai muốn bỏ đi hay biến mất dễ dàng vậy đâu..
Các cô có biết còn bao nhiêu cô gái đang phải trải qua những tháng ngày một mình cô độc và buồn biết bao nhiêu, đã phải một mình chống chọi cả thế giới như thế nào, đã phải luôn làm bản thân bận rộn để chẳng phải nghĩ suy gì nữa, hay khi là một cô gái nhỏ bé đang kiên nhẫn chờ đợi một-nửa-nỗi đau khác đến để cùng sẻ chia?
Tôi giận lắm, giận vì các cô có thể làm đau mình vì người các cô thương và quên mất rằng chúng tôi, một nửa còn lại còn đau hơn rất nhiều. Giận vì các cô bỏ qua những yêu thương bình thường giản đơn nhất để tìm kiếm những thứ xa vời hơn. Giận vì các cô quên mất rằng, chúng ta là hai-nửa-nỗi đau.
Và tôi giận em, giận em vì cứ chọn đau một mình mà quên mất rằng tôi cũng đang đau, vì-em. Giận em khi em không muốn cùng tôi trải qua tất cả mọi điều mà nghĩ rằng, tôi sẽ tốt, à tốt hơn khi không có em, giận em vì đã để sáng mai khi tôi mở mắt ra, thấy mọi thứ đang xa thật là xa..
Em à, em đang ở đâu vậy?
Hoàng Anhh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet