11h40 đêm. cô tan ca và trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi..
Đón bus chuyến cuối với cơ thể nặng trịch. Đông đến rồi, trời đêm lại càng làm cho những người cô đơn như cô thêm lạnh lẽo. Chuyến cuối lác đác vài người quen mặt, dù ngày nào cô cũng đều gặp họ tại chuyến này nhưng chả có ai buồn bắt chuyện vs ai. Mỗi người một góc vs dáng vẻ mệt mõi ngày tàn của riêng mình. Cô đảo mắt nhìn xungquanh một lượt rồi nặng bước vào chỗ ngồi quen thuộc. Xe bắt đầu đi, phá tan không khí tĩnh mịch của trời đêm trong vài giây ngắn ngủi. Cô khẽ tựa đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn đường phố đầy quyến rũ trong đêm khuya.
Cô yêu khoảnh khắc này, có tiếng xe chạy khá nặng nề của chiếc bus già nua - không quá gắt tai nhưng lại ồn ào vừa đủ, có khung cảnh nên thơ đầy mê hoặc tà tà trôi qua từ ô cửa sổ nhỏ - không quá vắng vẻ nhưng lại cô đơn vừa đủ, có một nỗi nhớ nhỏ ẩn dấu trong lòng - không quá to lớn nhưng lại khắc sâu vừa đủ..
Cô và anh rời xa nhau cũng đã khá lâu rồi. Người ta bảo khi chia tay, duyên nợ chưa dứt thì sẽ mãi nhớ. Niềm tin ngây thơ vào một câu nói truyền miệng để cô tin rằng:'" cứ nhớ đi, đừng dừng lại. Rồi một ngày cũng sẽ được bên nhau thôi" Vậy là cô nhớ anh vừa đủ để cô thấy ấm lên trong lòng. Rồi tâm trí cô lại miên man,giờ này ở bên đấy, buổi sáng dậy a có nhớ cô không nhỉ? a có nghĩ như cô cũng nghĩ không nhỉ? a có đợi chờ một cơ hội để lại được bên nhau không nhỉ?
Và hàng vạn hàng ngàn các câu hỏi khác nhảy múa trong đầu, đủ để làm con tim cô bận rộn..
"Kít": Tiếng phanh xe chói lên trong đêm.Đã tới trạm cuối rồi. Cô chợt tỉnh cơn mộng mị. Hai má hấp đỏ ửng đầy xinh xắn, cô nghĩ là cô hâm thật rồi. A xa cô rồi, cả về địa lý lẫn cả trái tim.Không nên hão huyền về những chuyện phi lý nữa......Nghĩ nhanh rồi cô vội vã xuống xe và tự hứa vs lòng mình sẽ không nhớ anh thêm lần nào nữa..
Màn đêm vẫn ở đấy, vẫn con đường đêm lạnh lẽo cô đơn nhưng vô cùng quyến rũ ấy, cũng là chiếc bus đó, cả vạn vật cũng không thay đổi.. Rồi ngày mới lại tới, tối mai, đêm khuya mai đó, cô cũng vẫn ngồi ngay chiếc ghế kia, đầu khẽ tựa vào gương, má hấp đỏ lên vì lạnh và cô sẽ lại nhớ a..
Thói quen! đã là thói quen mất rồi cô gái ạ..
Như Bình -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet