Có những ngày lười biếng như con mèo nằm cuộn trong góc nhà không đoái hoài ngoài kia những tấp nập xô bồ. Cứ thế đắm chìm vào những mơ hoặc ảo huyền rồi chợt tỉnh giấc nhận ra mình đang lãng phí hàng tá thời gian tuổi trẻ . Chỉ là cái cảm giác trơ trội không tìm thấy hướng đi làm con người ta chùn bước. Trong ra thấy bản thân vô dụng biết chừng nào.
Vòng quay của cuộc đời sẽ khiến bản thân con người ta không ít lần đứng chơi vơi giữa đường đời không biết nên đi về đâu. Cứ như thể ngoảnh trông đi thấy đường dài xa tít nhưng mình thì cứ loay hoay giữa dòng.
Chỉ là càng lớn người ta càng cô đơn, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Theo cái quy tắc nào đó không rõ để được điều gì đó bản thân phải đánh đổi thứ này để có thứ khác. Đôi khi sẽ cảm giác thỏa lòng nhưng cũng có lúc sẽ là những tiếc nuối, những âm ĩ mang tên hối hận; càng lớn, càng sợ lựa chọn, va chạm nhiều lại khiến con người càng sợ mất mát theo một khía cạnh nào đó.
Có những ngày lười biếng như con mèo nằm cuộn trong góc nhà không đoái hoài ngoài kia những tấp nập xô bồ, thèm lắm một điểm tựa nơi Sài Gòn lưng chừng. Cứ thế đắm chìm vào những mơ hoặc ảo huyền rồi chợt tỉnh giấc nhận ra mình đang lãng phí hàng tá thời gian tuổi trẻ. Chỉ là cái cảm giác trơ trội không tìm thấy hướng đi làm con người ta chùn bước. Trong ra thấy bản thân vô dụng biết chừng nào.
Cái cảm giác mình vô dụng không làm được gì khi ở tuổi 22 thật sự đủ để giết con người ta trong ngột ngạt. mệt mỏi xăm chiêm cơ thể, cứ như không còn sức sống, suốt ngày đối diện với căn phòng trông ra ô cửa sổ nơi bầu trời rộng thênh thang như một cực hình xoáy vào suy nghĩ mình đang dùng 24 tiếng đồng hồ để làm gì? Có lẽ ai cũng bảo phải cố gắng nhưng sẽ rất khó thực hiện khi ngay bản thân muốn gì còn không rõ. Chênh vênh nơi lưng chừng của mọi cảm xúc. Nên như thế nào đây khi đứng giữa khoảng không của những chông chênh chẳng rõ thành tên
Ngần ấy năm trôi qua, nhìn lại cứ thấy mình là đứa trẻ không lớn, cứ hoài niệm về ngày xưa cũ rồi chìm mãi trong khoảng không của ký ức mà không nhận ra con đường nào nên rẽ sau những khoảnh khắc đời người. Cứ bị cuốn đi, mất đi ít nhiều cơ hội rồi sợ hãi không biết làm gì.
Còn bao lâu nữa để biết mình nên đi đâu, để khi ngoảnh lại hay bước tiếp bản thân cũng không bị tuột về phía sau trong lạnh lẽo và sợ hãi.
Lê Thị Diễm Hương -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet